TRANG TRẠI HOA HỒNG - Trang 92

nâu xám phủ mờ tôi ngờ là máu. Tôi cũng không còn nhớ đã bao đêm ngồi
đọc lại những dòng chữ của cha tôi, của mẹ tôi, nước mắt chảy giàn giụa.
Tôi ngồi khóc ròng như một đứa con nít vì thương và đau đớn. Tôi tự trách
mình những lúc cha mẹ tôi còn sống có những lần, tôi không phải với
người.

Và tôi ngộ ra một điều. Cuộc sống không bao giờ giống như sách vở,

những điều giáo huấn. Sự thật chỉ có một, nhưng trước con mắt suy xét của
người đời với những tâm thế khác nhau lại được ẩn khuất, lấp liếm, biến
thái muôn mặt... Vậy đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.