TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 143

“Ta về cốc đây.” A Dung xách giỏ rời đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Phó Trường Ca vẻ mặt vô cảm cho

củi vào lửa.

“Phó Trường Ca, muội ghét cái tính này của huynh nhất.” Thanh Túc

lạnh lùng nói, “Hại người hại mình.”

“Tiểu thư nghỉ sớm đi.” Phó Trường Ca nói, “Ngày mai chúng ta lên

đường về Trường Thanh Môn.”

“Huynh thật sự quá đáng ghét!” Thanh Túc tức giận quát, đột nhiên

một mũi tên nhọn đâm rách cửa sổ bay vào, ghim vào cột gỗ cạnh Thanh
Túc. Phó Trường Ca hốt hoảng, vội đến bên cạnh Thanh Túc, ôm eo nàng
ta phá vỡ nóc miếu đổ nát bay ra ngoài. Nhưng cảnh tượng phía ngoài lại
làm cho lòng hắn phát lạnh.

Mấy trăm người cầm đuốc vây quanh ngôi miếu đổ nát, một người đàn

ông mặc đồ đen đeo mặt nạ màu bạc đang đứng chắp tay, Thanh Túc vừa
thấy người nọ lập tức vui vẻ ra mặt, cao giọng kêu: “Mộ Sinh ca ca cứu
muội!”

Phó Trường Ca lúc này không còn tâm tình tức giận với Thanh Túc

nữa. Hắn nhìn quanh một vòng, trong lòng trống rỗng. . . A Dung không ở
đây.

“Phó Trường Ca.” Giọng nam trong đêm tối có vẻ càng lạnh lẽo hơn,

“Thật không hổ là Đại đệ tử của Trường Thanh Môn, rơi xuống vực Tuyệt
Tình mà vẫn sống được.”

Nghe vậy, Phó Trường Ca chấn động. Chẳng lẽ lúc trước tiểu thư lỡ

tay đẩy hắn xuống vực là do bị kẻ này lừa. Hắn cắn chặt răng: “Môn chủ
cũng là do ngươi. . .”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.