TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 165

Chàng nhìn tôi, khóe miệng hơi run rẩy, qua một lát mới đưa tay định

chạm vào mặt “Tôi”, nhưng cuối cùng lại không chạm tới.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tôn Mộc từ trong nhà đi ra, trông thấy Tôn Thi

Nhiên, hắn lập tức hành lễ, nhưng trước khi kịp mở miệng đã bị Tôn Thi
Nhiên ra hiệu ngăn lại. Hai người lặng lẽ vào phòng.

Tôi kinh ngạc.

Trước khi tôi mất, có lẽ… Còn rất nhiều chuyện tôi không biết.

Trong ký ức của tôi, Tôn Thi Nhiên giam lỏng tôi khi ấy bị mù trong

núi, sau đó liền phái Tôn Mộc tới chăm sóc tôi. Một thời gian rất dài sau
đó, thư từ qua lại giữa tôi cùng Tôn Thi Nhiên đều do Tôn Mộc truyền
giúp.

Ban đầu, Tôn Mộc nói Tôn Thi Nhiên thắng trận, An Bình Vương đã

làm Hoàng đế, tôi còn rất vui mừng, cảm thấy mình sắp được gặp lại Tôn
Thi Nhiên rồi.

Nhưng sau mãi không thấy thư Tôn Thi Nhiên gửi đến, ban đầu tôi

còn hỏi Tôn Mộc mấy câu, qua một thời gian, trong lòng tôi đã thấp thoáng
có chút bất an. Nhưng khi đó tôi vẫn còn tin Tôn Thi Nhiên. Đến khi Tôn
Mộc nói cho tôi biết, Tôn Thi Nhiên đã thành thân với con gái An Bình
Vương. . . Tôi cuối cùng cũng tuyệt vọng.

Tôi nói với Tôn Mộc: “Tôn Thi Nhiên không phải đom đóm, chàng

muốn làm ánh sáng soi sáng đất trời thì không thể nằm trong lòng bàn tay
ta được. Cho nên dù chàng làm vậy, ta cũng không trách chàng. Tôn Mộc,
huynh hãy nhắn cho Tôn Thi Nhiên hộ ta, trước nay Tàm Nguyệt không
yêu cầu xa vời được bên chàng đến đầu bạc, chỉ xin Tướng quân có thể
thương xót cho thân thể tàn phế này của Tàm Nguyệt mà giữ lời hứa khi
xưa, bảo vệ nhà họ Cố ta là Tàm Nguyệt đã vô cùng cảm kích rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.