TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 167

Nghe Tôn Thi Nhiên nói với Tôn Mộc: “Kim thượng không chấp nhận

được ta nữa, ta dùng quân quyền đổi mạng của Tàm Nguyệt nhưng lại
không thể đổi được an nguy của nhà họ Cố. Ta tự nguyện xin xử lý chuyện
nhà họ Cố, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể giúp được hai đứa cháu của
Tàm Nguyệt chạy thoát…” Chàng cười cay đắng, “Nếu để nàng biết ta vô
dụng như thế, trong lòng chắc chắn sẽ hận ta.”

Tôi sững sờ nhìn chàng, hận thù trong lòng lại như bị giội cho một

chậu nước lạnh, không tài nào dấy lên được nữa.

“Tôn Mộc, từ nay về sau hãy để ta mượn tên ngươi chăm sóc cho

nàng.”

Tôn Mộc thở dài: “Như thế chẳng phải khiến Tướng quân chịu thiệt

thòi sao?”

“Không thiệt.” Tôn Thi Nhiên cười khẽ, “Như thế quãng đời còn lại ta

có thể tự tay chăm sóc nàng, sao có thể nói là thiệt.”

Tôn Mộc đồng ý.

Tôn Thi Nhiên đi vào trong sân, lẳng lặng đứng ở bên cạnh xích đu.

Giữa hè mặt trời đang độc, chàng lại như không hề cảm thấy, giúp “Tôi”
chắn ánh mặt trời chói chang.

“Tôn Mộc?”

“Tôi” hơi mở mắt, hai mắt vô hồn. Tôn Thi Nhiên lặng yên thật lâu rồi

mới đáp: “Chuyện gì vậy?” Khi đáp lại là giọng Tôn Mộc.

Tôi lùi một bước, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

Hóa ra suốt khoảng thời gian ấy, là Tôn Thi Nhiên thay Tôn Mộc ở lại

chăm sóc tôi. Thì ra, những ngày tháng cuối cùng trong cuộc đời, là Tôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.