TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 166

Bắt đầu từ ngày đó, tôi đã bảo Tôn Mộc chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Tôi nghĩ An Bình Vương có lẽ sẽ không để cho tôi sống bao lâu nữa,

Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu [1], tài lực, thế lực của nhà họ Cố đã thành
cái đinh trong mắt An Bình Vương, gia chủ là tôi đây còn từng ở trong
quân doanh của hắn, lại càng là “Tội nhân” đứng mũi chịu sào.

[1] Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu: dùng để ám chỉ thói đời đen bạc,

lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi
thì trở mặt giết hại các công thần.

Ban đầu tôi vì vận mệnh của nhà họ Cố mà đưa ra lựa chọn, hậu quả

nên để tôi gánh chịu. Tôi ốm đau thế này, sống không được bao lâu nữa,
chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng không thể để nhà họ Cố xảy ra bất
trắc được.

Tôn Thi Nhiên, là phương pháp cuối cùng để tôi bảo vệ người nhà họ

Cố.

Nhưng tôi nào ngờ, cuối cùng tôi lại sống, càng không ngờ, là Tôn Thi

Nhiên tự mình ra tay giết cả nhà họ Cố.

Nghĩ lại.

Chàng thành thân cùng công chúa, được phong làm đại tướng quân

vương, chàng muốn vạch rõ quan hệ với nhà họ Cố còn không kịp, đâu còn
thời gian nhớ tới lời cầu xin của tôi.

Tôi ở trong tiểu viện chờ chết. Đoạn thời gian kia, Tôn Mộc vốn ít nói

gần như không nói một lời. Tôi đắm chìm trong hối hận, ngoại trừ chờ chết,
thì không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Trong cảnh mộng nhìn thấy quãng thời gian kia, tôi chỉ cảm thấy quá

khứ như một giấc chiêm bao, thế sự trêu người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.