TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 171

Tôi cũng kinh ngạc vì sao mình có thể chạm vào chàng. Đột nhiên tôi

nhớ ra lần trước trong cơn tức giận tôi cũng có thể chạm vào chàng, trong
lòng tôi bỗng có một suy đoán. Tôi đưa tay chạm vào gò má Tôn Thi
Nhiên.

“Thế này giống cái ngày ta nói ta thích chàng.”

Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi, dòng suối nhỏ,

ánh sáng của đom đóm lấp lánh, quả thật đã biến thành ngày tôi nói thích
chàng.

Tôi bỗng cười: “Đây là cảnh trong mơ của chàng, nhưng người khống

chế cảnh trong mơ hình như lại là ta.” Tôi nói, “Là lòng ta sinh oán hận,
nhốt chàng trong ảo ảnh hư vô này.”

Tôn Thi Nhiên nghe thế cũng không hề kinh ngạc, chàng chỉ sững sờ

nhìn tôi, sau đó vươn tay áp lên mặt tôi.

“Chàng đã sớm nhận ra, đúng không?”

Cảnh trong mơ của mình bị người khác thao túng, Tôn Thi Nhiên nhạy

bén như thế, sao lại không phát hiện ra chứ?

Chàng cố ý, cam tâm tình nguyện cùng tôi đắm chìm trong giấc mộng

hư ảo này.

“Tàm Nguyệt, chỉ cần có nàng là đủ rồi.”

Bất kể là chân thật hay ảo ảnh, có thể nhìn thấy nàng là đủ rồi.

Tôi chợt hiểu ra, lúc trước tôi hy vọng “Tôn Thi Nhiên tỉnh lại” là giả

dối, tôi cũng giống Tôn Thi Nhiên, đều muốn vĩnh viễn nhìn thấy người kia
dù là ở trong mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.