TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 170

Tôi lại không nghe lời nhắm nghiền hai mắt.

Tay túm vạt áo chàng cũng chầm chậm buông ra, chỉ để lại một câu

cuối cùng: “Tôn Thi Nhiên, trong lòng chàng không có ta.”

Đây là câu nói cuối cùng trước lúc chết của tôi.

Sau đó Tôn Thi Nhiên không chạy nữa.

Hai chân chàng như bị đông lại, ôm tôi quỳ xuống đất, cả người đầy

máu khiến chàng có vẻ vô cùng chật vật. Chàng đè lên vết thương trên gáy
tôi, ấn trán tôi lên môi chàng.

“Có nàng.” Chàng nói, “Luôn có nàng, cả trái tim đều là nàng.” Chàng

như đang dỗ trẻ con, “Tàm nguyệt, nàng muốn gì cũng được, ta cho nàng
hết, nhưng đừng làm ta sợ như vậy.”

“Trong lòng ta có nàng.”

Những lời ấy khiến lòng tôi như bị dao cắt. Tôi ngồi xuống trước mặt

chàng, nhìn chàng áp lên trán tôi cầu xin: “Tàm Nguyệt, tỉnh lại.”

“Tôn Thi Nhiên.” Tôi sờ lên đầu Tôn Thi Nhiên, “Chàng mới là người

nên tỉnh lại.”

Dưới bàn tay có cảm giác chạm vào thực thể.

“Tôi” trong lòng Tôn Thi Nhiên bỗng biến thành ánh sáng bay lên

không trung, giống như đom đóm đêm hè, bay xung quanh hai chúng tôi.

Chàng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn tôi. Dường như không thể tin được

tôi sẽ xuất hiện trước mặt chàng, nói chuyện bình thường với chàng như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.