TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 39

tháng, không cho bất cứ kẻ nào lên Thanh Vân Phong.”

“Muội biết! Cái này không thể trách đệ tử Thanh Vân Phong, là muội

da mặt dày cầu xin rất lâu, vừa dụ dỗ vừa lừa vừa đe dọa hắn mới để muội
lên núi. Đại sư huynh, huynh dưỡng thương chắc chắn cần người hầu hạ
sinh hoạt hàng ngày, trong lòng muội thật sự áy náy, tự nguyện lên núi
chăm sóc huynh!”

“Không cần.” Bỏ lại hai chữ, Thần Mộ định đóng cửa, Mộ Dung

Thanh Thanh bỗng nhào cả người lên, chẹn mình ở giữa bậc cửa, ngửa mặt
lên, hai tay nâng một chén canh gà hầm cẩu kỷ ở dưới thân hắn: “Sư
huynh.” Nàng gian nan lại kiên định nói, “Tốt xấu gì cũng uống chén canh
này dã.”

Ai biết tiểu sư muội mới nhập môn này lại là kẻ không đạt được mục

đích quyết không bỏ qua như vậy.

Thần Mộ tự nhận cuộc đời này đã thấy đủ loại người kỳ quái, nhưng

dùng kiểu tư thế này chắn cửa thì là lần đầu tiên thấy. Cuối cùng hắn xoay
người, bưng bát canh gà kia lên: “Đừng đến nữa.”

Mộ Dung Thanh Thanh bò dậy, đáp giòn tan, ngược lại rời đi rất quyết

đoán.

Hôm sau, Thần Mộ đang ngồi thiền, khí trong cơ thể vừa vận chuyển

được một vòng, lại nghe thấy tiếng đập cửa “thùng thùng”. Hắn trợn mắt,
chân mày cau lại, xuống giường mở cửa. Người đứng ở cửa miệng cười
tủm tỉm lại là Mộ Dung Thanh Thanh. Đuôi lông mày hắn giật giật, vẻ mặt
lạnh bạc: “Đến làm gì?”

Mộ Dung Thanh Thanh như biến pháp thuật từ sau lưng lấy ra một

nắm thảo dược: “Đại sư huynh, loại thảo dược này rất có lợi cho nội thương
của huynh, huynh cầm lấy ăn đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.