Tiểu Lan chu môi, quả nhiên, nàng lại sai lầm một lần nữa rồi.
Khi Tùng Hòa sư thúc bảo nàng đi tìm người đã nhắc: Đừng cứ ai cho
nàng cảm giác giống sư phụ là lại một lòng một dạ hi sinh bản thân. Khi
rảnh rỗi, Tiểu Lan cảm thấy sư thúc nói rất có lý, nhưng lúc tích cực thì hi
sinh hay không cũng không phải do nàng.
Nàng quá để tâm với việc tìm sư phụ, bởi vì quá để tâm cho nên càng
tìm càng vô vọng, thời gian chậm rãi nấu nỗi vô vọng này thành thuốc độc.
Nàng uống vào liền lòng đau xương mục, ruột thủng bụng rữa. Chỉ cần có
một chút hi vọng xuất hiện, đều có thể trở thành bè gỗ cứu mạng nàng, cho
nên nàng tình nguyện dồn hết tất cả để tin tưởng.
“Cậu tỉnh nhanh vậy?” Tiểu Lan đè nén nỗi lòng, tìm cái khay bưng
chén thuốc tới, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thiếu niên một lúc lâu sau mới đáp lại nàng, nhưng không trả lời: “Cô
là ai? Đây là đâu?” Hơi thở hắn mỏng manh giọng nói khàn khàn, giọng
điệu không phải đề phòng mà là thực sự không biết. Giống như vừa mới
sực tỉnh cơn mơ.
“Đây là núi Tử Ngô. Ta. . . . . .” Tiểu Lan nghĩ đến lời tiên sinh kể
chuyện hôm nay, bỗng cười, “Ta là hồ tiên, ân nhân cứu mạng của cậu.”
Thiếu niên hiển nhiên không có hứng thú đối với những gì nàng sắp
nói, chỉ nỉ non hai lần “Núi Tử Ngô” lập tức lại hỏi: “Vì sao ta lại ở đây?”
“Ta khiêng về đó. Mùa đông năm nay không biết khiêng bao nhiêu
người về rồi. . . . Đúng rồi!” Tiểu Lan bấm tay tính, “Tiền cứu mạng phải
thanh toán đấy, tính cả tiền ta vớt cậu từ trong hồ lên, tiền khiêng cậu trở
về, còn cả tiền sắc thuốc cho cậu, tổng cộng 500 văn. Không được thiếu, lát
nữa người nhà cậu tới tìm, bảo bọn họ trả nhé.”
“Người nhà?” Hắn lắc đầu, “Ta không nhớ.”