TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 99

Thiếu niên đang vuốt vết khắc trên bàn gỗ, bỗng nghe Tiểu Lan hỏi

vậy liền giật mình, lắc đầu: “Chỉ nhớ muốn đi tìm người thôi.” .

“Vậy người cậu muốn tìm có đặc điểm đặc biệt gì? Cậu không biết à?”

Thiếu niên im lặng một lúc lâu, ngón tay vô thức vuốt vết khắc trên

mặt bàn: “Mắt. . . . . .” Hắn dường như đã nhớ ra cái gì đó, mỉm cười, “Đôi
mắt sáng ngời.”

Cái này. . . . . Mà là đặc điểm sao?

Tiểu Lan bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại: “Trước kia cậu nhìn thấy được

à?”

Thiếu niên gật đầu: “Chắc là vậy.”

Vậy vì sao. . . . . lại bị mù? Cái này không cần hỏi Tiểu Lan cũng biết,

nhất định là hắn cũng quên rồi.

Không tìm được manh mối từ thiếu niên khiến Tiểu Lan buồn phiền,

đúng lúc này lại nghe thấy thiếu niên nói: “Trên bàn là cái gì vậy?”

Tiểu Lan quay ra nhìn, là vết được khắc bắt đầu từ góc bàn. Nàng

uống ngụm trà, thuận miệng đáp: “Dùng để đếm.” Tiểu Lan giải thích, “Ta
đã từng nói ta đang tìm người rồi mà. Mỗi lần tìm nhầm người, ta sẽ lại
khắc lên bàn này một vệt. Ta muốn xem xem mình rốt cuộc ngu xuẩn đến
mức nào, phải tìm nhầm bao nhiêu người mới có thể tìm được đúng người.”

“Nhiều vậy sao?”

“Đúng, nhiều vậy đấy,” Tiểu Lan cười lạnh: “Cho nên trước khi tìm

được người kia, ta cũng đã bị chính sự ngu xuẩn của bản thân đánh bại rồi.”

Thiếu niên vuốt ve vết tích trên bàn, không nói gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.