Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Chú thích:
318 [1] Nguyên văn là “duyên đốc”, theo cái mạch “đốc”. Ngƣời Trung Hoa cho rằng cơ thể ngƣời ta
có bảy tĩnh mạch chạy từ trên xuống dƣới. Mạch “đốc” ở giữa sáu mạch kia, chạy từ cổ, theo sống
lƣng xuống. Vì vậy theo mạch “đốc” có nghĩa là giữ đạo trung, không thiên lệch, không thái quá.
319 [2] Nguyên văn: bào đinh. Chữ đinh ở đây không phải là tên ngƣời, mà là một tiếng chỉ chung
hạng dân tầm thƣờng.
320 [3] Các sách đều chú giải rằng vua Văn Huệ ở đây là Lƣơng Huệ vƣơng.
321 [4] Tang lâm và Kinh thủ là tên những bản vũ nhạc thời cổ.
322 [5] Theo L.K.h nghĩa là lách theo những chỗ bắp thịt dính vào xƣơng. Có sách giảng là gân và
đốt xƣơng.
323 [6] Nguyên văn: truật nhiên nghĩa là sợ sệt, ngại ngùng, phải cẩn thận lắm.
324 [7] Nguyên văn: thiên đao. V.P.C. giảng nhƣ vậy.
325 [8] Một chức quan.
326 [9] Viên hữu sƣ ấy bị chặt chân vì có tội, nhƣng đó là do mệnh trời bắt phải vậy, cho nên bảo là
do trời.
327 [10] Nguyên văn: thần tuy vƣơng, bất thiện dã. L.K.h. dịch là: Vì vậy nó không ham cái hạnh
phúc của một ông vua (?).
328 [11] Trọn đoạn này mỗi sách giảng một khác, mà không có cách nào xuôi cả. Riêng câu này tôi
theo D.N.L. H.C.H. dịch là: mới đầu tôi tƣởng ông ấy là bậc chí nhân (nhƣ thánh nhân), nay biết là
không phải. L.K.h. dịch là: Lúc nãy tôi cho ông ấy còn sống, bây giờ ông ấy không còn nữa. Nguyên
văn: Thuỷ dã ngô dĩ vi kì nhân dã, nhi kim phi dã.
329 [12] (khóc) cha: bác Vvn cho rằng cụ Nguyễn Hiến Lê đã dịch thoát ý, đúng ra là (khóc) mẹ;
nguyên văn cả câu: tiểu giả khốc chi, nhƣ khốc kỳ mẫu 少者哭之 , 如哭其母 . Hay là sách in
nhầm (khóc) mẹ thành (khóc) cha chăng?