Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
thánh nhân là việc dễ, vậy mà tôi cũng bảo ông ấy phải tốn công luyện tập mới đƣợc.
Đây là kinh nghiệm của tôi: Sau ba ngày, tôi coi thiên hạ nhƣ hƣ không. Đã coi thiên hạ nhƣ hƣ
không rồi, tôi lại tập bảy ngày nữa, lúc đó coi vạn vật là hƣ không. Rồi tôi bỗng nhiên giác ngộ, có
cảm giác nhƣ thấy cảnh bình minh. Có cảm giác đó rồi mới thấy đƣợc vạn vật chỉ là một. Thấy vạn
vật chỉ là một rồi, sau mới vƣợt đƣợc cổ kim [không bị thời gian hạn chế nữa]; vƣợt cổ kim rồi sau
đó mới vô đƣợc cõi không có sống có chết. Bậc chủ tể giết sinh mệnh thì không chết, bậc đó sinh ra
sinh mệnh mà cũng lại không sinh 476 [22] . Bậc đó có thể dƣới hết, và tiếp nhận hết vạn vật, huỷ
hoại đƣợc hết, dựng lên đƣợc hết. Nhƣ vậy gọi là “lúc nào cũng bình thản”; lúc nào cũng bình thản
thì trong những biến hoá, nhiễu loạn nào lòng cũng thanh tĩnh.
Nam Bá Tử Quì hỏi:
- Ông học ai mà đắc đạo?
- Tôi học đƣợc của con của mực; con của mực là cháu của sự đọc sách; cái này lại do sự sáng suốt
mà ra; sáng suốt lại do chú ý; chú ý do sự siêng năng; siêng năng do ca hát [tức thích thú?] mà ra; ca
hát do sự tối tăm tịch mịch; tối tăm tịch mịch do sự hƣ không; hƣ không do cái không có khởi thuỷ
mà ra. 477 [23]
3
Tử Tự, Tử Dƣ, Tử Lê, Tử Lai nói chuyện với nhau:
- Ai coi sự hƣ vô là đầu, sự sống là xƣơng sống, sự chết là đốt cuối của xƣơng sống; ai biết đƣợc
sống chết, còn mất chỉ là một, thì ngƣời đó là bạn của chúng ta.
Bốn ngƣời đều nhìn nhau cƣời, đồng ý và kết bạn với nhau. Chẳng bao lâu Tử Dƣ đau, Tử Tự lại
thăm. Tử Dƣ bảo:
- Vĩ đại thay, tạo hoá! Tạo hoá đã làm cho thân thể tôi co quắp 478 [24] lại nhƣ vầy.