Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Tại thầy lần này hiện ra nhƣ đất đã cày. Sinh cơ (nghĩa tựa nhƣ sinh khí) theo tự nhiên mà phát ra,
không có hình tƣợng gì để gọi 546 [13] , nó từ gót chân đƣa lên. Hắn thấy sinh cơ của ta nên nói nhƣ
vậy. Anh lại dắt hắn lại đây lần thứ ba coi.
Hôm sau ngƣời thầy tƣớng trở lại, khi ra về bảo Liệt tử:
- Khí sắc thầy anh bất định, ta không làm sao coi tƣớng đƣợc. Đợi khi nào khí sắc thịnh rồi, ta sẽ coi
lại.
Liệt tử vào thƣa lại với thầy, Hồ tử bảo:
- Tại thầy để hiện ra cái khí cực hƣ không, hồn nhiên không cần dấu vết, hắn chỉ thấy ở thầy một sự
quân bình giữa âm và dƣơng, cho nên hắn không đoán tƣớng của thầy đƣợc. Con cá kình bơi lội,
nƣớc chỗ bị nó quậy nổi sống mà thành vực, có chỗ bị nó ngăn lại mà thành vực, có chỗ chảy xuôi
mà thành vực; có tới chín thứ vực, đó mới chỉ là ba. Thầy cũng chỉ mới cho hắn thấy ba tâm trạng
của thầy thôi. Lại dắt hắn tới đây một lần nữa coi.
Hôm sau, Quí Hàm theo Liệt tử tới, mới thấy Hồ tử đã kinh hoảng bỏ chạy. Hồ tử bảo Liệt tử: “Đuổi
bắt hắn!”. Liệt tử không đuổi theo, quay vào thƣa: “Hắn chạy mất hút rồi, con không theo kịp”.
Hồ tử bảo:
- Thầy chƣa cho hắn thấy căn bản của đại đạo. Thầy hƣ tâm mà tuỳ theo hắn nên hắn không sao hiểu
nổi thầy. Thầy nhƣ ngọn gió thổi thì rạp xuống, nhƣ làn sóng bập bềnh mà trôi, cho nên hắn sợ mà
chạy.
Lúc đó Liệt tử mới biết rằng mình chƣa học đƣợc gì ở thầy. Ông trở về nhà 547 [14] , ba năm không
ra khỏi cửa, làm bếp thay vợ, nuôi heo nhƣ nuôi ngƣời, không phân biệt ngƣời và vật, không quan
tâm tới việc đời, tự rèn luyện để khôi phục đƣợc tính chân phác và tập đƣợc tính độc lập [đối với trần
thế]; giữ đƣợc sự hƣ tĩnh giữa vạn sự thác loạn, nhƣ vậy cho tới hết đời.
6