Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
khiến cho ta nhớ tới bài Thiên vấn 807 [28] của Khuất Nguyên. (Khuất Nguyên hỏi trời tới một trăm
bảy mươi hai câu!).
- và bài XII.14, “Mọi người đều mê, riêng một mình tôi tỉnh”: tâm lí sâu sắc mà giọng thật buồn;
thật là tiếng kêu thanh mà trầm trong một xã hội loạn.
Chú thích:
808[1] Có sách đọc là Xiêu hoặc Điêu, hoặc Thiêu. Một thầy bói nổi danh đời Ân. Cũng có thể dịch
là Vu Hàm Triêu. Vu là thầy bói, lấy tên nghề làm họ. Nhƣ vậy tên họ gồm hai chữ: Vu Hàm.
809[2] Ở tỉnh Hà Nam ngày nay.
810[3] Vì lúc đó đã hợp nhất với trời đất, không phân biệt ngƣời và ta, thân và sơ nữa.
811[4] Nguyên văn: chí nguyện. Có sách dịch là: rất đƣợc hâm mộ; lại có sách dịch là: ý chí rất cao.
[Sách in sai. Theo bác Vvn thì nguyên văn là: bất túc đa dã不足多也, có nghĩa là chẳng đủ/đáng để
khen (tức không nên khen làm gì, hoặc có đáng gì đâu mà khen) – Goldfish].
812[5] Nguyên văn: chí nguyện. Có sách dịch là: rất đƣợc hâm mộ; lại có sách dịch là: ý chí rất cao.
[Theo bác Vvn, có bản chép là chí hiển至顯 thay vì chí nguyện至願- Goldfish]
813[6] Nghĩa là: Đạo vĩnh cửu bất biến vì nó chí quí, chí phú, cực vẻ vang.
814[7] Không phải gần Động Đình hồ. Đây chỉ là một tên tƣợng trƣng.
815[8] Nguyên văn: lưu quang kì thanh, L.K.h. dịch là: thanh âm chảy ra và chiếu sáng.
816[9] Lần đó thầy trò Khổng Tử ngồi thảo luận dƣới một gốc cây ở nƣớc Tống, quan tƣ mã nƣớc
Tống muốn giết ông, nhƣng ông đi rồi, bèn ra lệnh chặt cây đó.