Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Chó không phải cứ sủa giỏi mà là chó tốt; ngƣời không phải cứ nói hay mà là ngƣời hiền, huống hồ
là cố ý muốn thành công lớn. Thành công lớn chƣa đủ để thành vĩ đại, huống hồ là cố ý làm ra có
đức.
Vĩ đại, hoàn bị thì không gì bằng trời đất mà trời đất có cầu đƣợc nhƣ vậy đâu. Đã vĩ đại, hoàn bị thì
không cầu gì cả, không mất gì cả, không bị ảnh hƣởng của ngoại vật, tự tìm thấy những cái kì diệu
vô cùng trong bản tính mình, theo cổ nhân mà không bắt chƣớc cái hình thức của cổ nhân. Đó là cái
đức chân chính của bậc “đại nhân”.
11
Tử Kì có tám ngƣời con, bảo chúng đứng sắp hàng trƣớc mặt, rồi vời Cửu Phƣơng Nhân lại, nhờ coi
dùm xem đứa nào có tƣớng tốt.
Cửu Phƣơng Nhân bảo:
- Cậu Khốn có tƣớng tốt.
Tử Kì ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi:
- Tốt ra sao?
- Cậu Khốn sau sẽ suốt đời đƣợc ăn chung với vua.
Tử Kì rầu rầu rơi nƣớc mắt, than:
- Con tôi sao mà tới nỗi cực khổ nhƣ vậy?
Cửu Phƣơng Nhân bảo:
- Đƣợc cùng ăn với vua thì vinh dự cho cả ba họ [họ cha, họ mẹ và họ vợ], huống hồ là cha mẹ, mà
ông lại khóc, vậy ông sợ phúc lộc à? Con có phúc mà cha lại cho không có phúc.
Tử Kì hỏi: