Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Có, tôi có đạo bắt ve sầu. Trong năm sáu tháng, tôi tập giữ sao cho hai viên đạn đặt trên đầu gậy
không rớt xuống, lúc đó ít con ve sầu nào thoát đƣợc tôi
1721 [2]
. Khi để ba viên đạn trên đầu gậy mà
không rớt thì mƣời con chỉ bắt hụt một con. Khi để năm viên đạn mà không rớt thì bắt chúng dễ nhƣ
nhặt vậy. Tôi giữ thân thể trơ trơ nhƣ khúc cây, cánh tay nhƣ một cành khô; chung quanh trời đất
mênh mông, có biết bao nhiêu là vật mà tôi chỉ thấy cánh ve sầu thôi; tôi không nhút nhích một chút,
có ai đòi đổi mọi vật để lấy cánh ve sầu, tôi cũng không đổi. Nhƣ vậy làm sao không bắt đƣợc
chúng?
Khổng Tử quay lại bảo học trò:
- Tập trung tinh thần đừng cho phân tán thì không khác gì bậc thần, tức nhƣ ông lão này vậy
1722 [3]
.
Ông lão đó bảo:
- Thầy là hạng (quần dài) áo rộng
1723 [4]
, biết gì mà nói vậy? Hãy sửa cái đạo (dùng nhân nghĩa) của
thầy đi, (cho nó trở về đạo tự nhiên) rồi hãy nói nhƣ vậy.
*
* *
THUẬT LỘI TRONG NƯỚC (II.9)
(Khổng Tử quan ư Lữ Lương)
Khổng Tử ngắm thác nƣớc ở Lữ Lƣơng từ trên cao ba mƣơi “nhẫn” 1724 [5] đổ xuống, cuồn cuộn
nổi bọt lên tới ba mƣơi dậm, ngay đến loài giải, ba ba, cá, kì đà cũng không lội trong dòng đó đƣợc.
Bỗng ông thấy một ngƣời đàn ông lội trong dòng, tƣởng ngƣời đó có nỗi khổ tâm mà muốn tự tử,