TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 156

Cuộc bàn bạc về vở kịch vẫn tiếp tục, và sự ân cần của cô Crawford là trước

khi Tom Bertram gọi nói rất tiếc, cậu hoàn toàn không thể đóng vai Anhalt
thêm vào vai Butler được, cậu đã cố hết sức để việc đó trở thành khả thi nhưng
không được, và cậu đành từ bỏ.

- Nhưng đấy chưa phải là khó khăn nhỏ nhất, - cậu nói thêm. - Chúng ta chỉ

mới nói thôi, chúng ta có thể chọn lựa kỹ càng. Ngay bây giờ tôi có thể chỉ
định ít nhất sáu thanh niên trong vòng sáu dặm quanh đây, họ sẽ rất sung
sướng lao vào nhập hội với chúng ta ngay, trong số đó có một hoặc hai người
sẽ không làm chúng ta xấu mặt. Tôi không ngại tin cậy Olivers hoặc Charles
Maddox. Tom Oliver là một gã rất khôn ngoan, còn Charles Maddox là một
người phong nhã mà các vị có thể thấy ở khắp noi, vì thế sáng sớm mai, tôi sẽ
lấy ngựa phi đến Stoke và dàn xếp với một trong hai người đó.

Trong lúc cậu nói, Maria nhìn Edmund vẻ bứt rứt, mong cậu phản đối việc

mở rộng kế hoạch này như thế, trái hẳn với những cam đoan ban đầu của họ,
nhưng Edmund không nói gì. Sau một lát suy nghĩ, cô Crawford điềm nhiên
đáp:

- về phần tôi, tôi không có gì phản đối bất cứ việc gì mà các vị thấy là thích

hợp. Tôi đã gặp người nào trong số đó chưa nhỉ? À có, có lần cậu Charles
Maddox đã ăn tối ở nhà chị tôi, phải không anh Henry? Tôi nhớ anh ta, đấy là
một thanh niên trông hòa nhã. Cứ mời anh ta xem, nếu các vị vui lòng, vì tôi
thấy thế còn đỡ khó chịu hơn là một người hoàn toàn xa lạ.

- Charles Maddox là một người. - Tom nhắc lại quyết định đi vào sớm mai,

tuy Julia chỉ kịp hé môi, nhận xét một cách châm chọc và liếc nhìn Maria rồi
Edmund, rằng: “Cái nhà hát Mansfield này sẽ chấn hưng cả vùng này cho mà
xem”. Edmund vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ thể hiện tình cảm bằng một vẻ
nghiêm trang và quả quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.