TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 195

- Từ Bath, Norfolk, London, York, bất cứ nơi nào tôi có thể ở, - Henry nói, -

tôi sẽ tham gia với các bạn từ bất kỳ nơi nào ở nước Anh, vào giờ được báo.

Thật may là lúc đó, Tom phải nói chứ không phải là cô em gái. Cậu nói

ngay, rất trôi chảy:

-Tôi rất tiếc vì anh sắp đi, nhưng vở kịch đó của chúng ta đã kết thúc rồi, tất

cả đã chấm dứt (cậu nhìn cha đầy ý nghĩa). Ngày hôm qua, họa sĩ đã bị đuổi và
ngày mai, sẽ còn lại rất ít thứ của nhà hát. Tôi đã biết rằng vở đó sẽ bị như thế
ngay từ đầu. Anh đi Bath sớm thế. Anh sẽ chẳng tìm thấy ai ở đó đâu.

- Đây là thời gian thường xuyên của chú tôi.

- Anh định bao giờ thì đi?

- Có thể hôm nay tôi tới Banbury.

- Anh dùng chuồng ngựa của ai ở Bath? - là câu hỏi tiếp theo, và trong lúc

họ bàn chủ đề này, Maria, người thiếu cả tự hào lẫn cương quyết, đang chuẩn
bị chia sẻ ý nghĩ của mình với sự bình tĩnh khá tốt.

Cậu quay sang cô, nhắc lại những lời vừa nói, chỉ với vẻ mềm lòng và thể

hiện sự nuối tiếc mạnh hơn. Nhưng sự thể hiện và vẻ mặt của cậu có ích gì?
Cậu sắp ra đi, và nếu không phải là tự nguyện, thì cũng là ý định tự nguyện giữ
khoảng cách, vì ngoài việc vin vào ông chú, tất cả những lời cam kết của cậu
toàn do cậu bịa ra mà thôi. Cậu có thể nói đến sự cần thiết, nhưng cô biết cậu
độc lập. Bàn tay kia đã ép chặt tay cô lên ngực cậu! Lúc này cả bàn tay lẫn trái
tim đều bất động và thờ ơ như nhau! Ý chí đã nâng đỡ cô, nhưng nỗi thống khổ
trong lòng cô thật dữ dội. Cô phải cam chịu (cô không ngờ phải chịu) nông nỗi
này, phải nghe thứ ngôn ngữ trái hẳn với hành động của cậu, hoặc chôn vùi
những cảm xúc rối loạn dưới vẻ chừng mực của tầng lớp thượng lưu. Vẻ lịch
thiệp chung chung của cô được cậu nhận ra ngay tức khắc, và lúc này, nó được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.