TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 259

Chương 27

Về đến nhà, Fanny lên ngay căn phòng phía Đông để cất vào cái hộp ưa

thích đựng tất cả những thứ quý báu nhỏ hơn của cô thứ bất ngờ có được, cái
vòng cổ đáng nghi này. Nhưng vừa mở cửa, cô sửng sốt thấy cậu anh họ
Edmund đang ngồi viết bên bàn! Cảnh tượng ấy trước kia chưa hề có, và gần
như là một sự đón tiếp tuyệt vời.

- Fanny, - cậu nói ngay, vừa rời ghế và đặt bút rồi đến gặp cô, trong tay cầm

thứ gì đó, - anh xin lỗi vì đang ở đây. Anh đến tìm em, và sau khi đợi một lúc,
không hy vọng em về, nên đành dùng bút mực để giải thích mục đích của
mình. Em sẽ thấy đoạn đầu bức thư gửi em, nhưng bây giờ anh có thể nói vào
việc, mong em nhận món quà nho nhỏ này, sợi dây chuyền để đeo cây thánh
giá của William. Lẽ ra em phải có từ một tuần trước, nhưng bị chậm trễ vì anh
trai của anh không ở trong thành phố sớm hơn vài ngày như anh mong, và anh
chỉ vừa nhận được nó ở Northampton. Anh hy vọng em sẽ thích sợi dây này,
Fanny. Anh đã cố tham khảo sự giản dị trong sở thích của em, nhưng dù thế
nào anh biết em cũng vui lòng nhận ý định của anh và coi nó thực sự là bằng
chúng tình yêu thương của một trong những người bạn thân thiết nhất của em.

Vừa nói cậu vừa đi vội, trước khi Fanny có thể thốt nên lời vì hàng ngàn xúc

cảm, đau đớn, vui sướng choán ngợp. Nhưng lúc đó, niềm mong ước có uy lực
tối cao khiến Fanny trở nên nhanh nhẹn, cô gào to:

- Anh, dừng lại đã, em xin anh dừng lại.

Cậu quay trở lại.

- Em không thể cố cảm ơn anh, - cô nói tiếp, xúc động, - vì không thể nói lời

cảm ơn được. Em cảm thấy nhiều hơn có thể biểu hiện. Anh đã có lòng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.