TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 285

anh ấy ở lại thêm, và anh ấy đã đồng ý. Vài ngày hay một so ngày nữa thì tôi
không biết chắc.

- Chao ôi! Ra là anh ấy viết thư gửi cha, tôi cứ ngỡ thư gửi phu nhân

Bertram hoặc cho cô. Nhưng nếu anh ấy viết gửi cha, thì ắt phải ngắn gọn rồi.
Ai dám viết chuyện phiếm với ngài Thomas? Nếu anh ấy viết cho cô, chắc sẽ
kỹ lưỡng hơn. Cô có nghe về những cuộc khiêu vũ và những bữa tiệc không?
Hẳn anh ấy đã gửi cho cô một bản miêu tả về mọi việc và mọi người. Ở đó có
bao nhiêu tiểu thư Owen?

- Có ba người.

- Họ đều giỏi nhạc chứ?

- Tôi không hay biết tí gì. Tôi chưa bao giờ nghe nói.

- Đấy là câu hỏi đầu tiên thôi, - cô Crawford nói, cố tỏ ra vui vẻ và vô tư, -

bất cứ người phụ nữ nào chơi nhạc chắc đều quan tâm đến người khác. Nhưng
hỏi nhiều câu về bất cứ cô gái nào khác, về ba chị em vừa mới trưởng thành là
rất ngớ ngẩn; Ai cũng biết, không cần nghe nói, rằng tất cả đều hoàn hảo và dễ
thương, có một cô rất xinh đẹp. Gia đình nào cũng có một người đẹp. Đây là
việc thông thường mà. Hai cô chơi dương cầm, còn một cô chơi đàn hạc, và tất
cả đều biết hát, hoặc sẽ biết nếu được dạy, hoặc tất cả đều hát hay hơn nếu
không được dạy, hay đại loại thế.

- Tôi chẳng biết gì về các tiểu thư Owen hết, - Fanny điềm đạm nói.

- Cô chẳng biết gì vì cô lơ đễnh, như người ta nói. Đừng bao giờ có cái

giọng dửng dưng như thế. Thực ra, làm thế nào có thể để ý đến những người ta
chưa bao giờ gặp nhỉ? Thôi được, khi nào anh họ cô về, anh ấy sẽ thấy
Mansfield rất yên tĩnh, những người hay ồn ào đã đi hết rồi, anh trai cô, anh
trai tôi và cả tôi nữa. Lúc này, tôi không muốn nghĩ thời gian chia tay với bà
Grant sắp đến gần. Bà ấy cũng không muốn tôi ra đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.