TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 284

được, để có dịp nghe ngóng thêm chút ít, chí ít thì cũng được nghe thấy tên
cậu.

Nửa giờ đầu tiên mất toi, vì Fanny đang ở cùng phu nhân Bertram, cho đến

khi Fanny chỉ có một mình cô mới hy vọng. Cuối cùng, phu nhân Bertram rời
phòng, và gần như ngay lập tức, tiểu thư Crawford bắt đầu, với giọng cố hết
sức ra vẻ bình thường:

- Sao cô thích để ông anh họ Edmund của cô đi vắng lâu thế? Là người trẻ

tuổi duy nhất ở nhà này, tôi cho rằng cô là người thiệt nhất. Chắc cô phải nhớ
anh ấy lắm. Cô có ngạc nhiên vì anh ấy nán lại lâu hơn không?

-Tôi không biết, - Fanny ngập ngừng nói, - à có, tôi không ngờ lâu đến thế.

- Có lẽ anh ấy hay ở lâu hơn nói. Đây là chuyện phổ biến mà, thanh niên nào

chẳng thế.

- Anh ấy không thế đâu, trước đây anh ấy đến thăm cậu Owen chỉ một lần

duy nhất.

- Bây giờ anh ấy thấy nhà đó dễ chịu hơn. Bản thân anh ấy là một thanh niên

rất, rất dễ chịu, và tôi không khỏi băn khoăn khi không gặp anh ấy trước khi đi
London, mà chắc là như thế rồi. Tôi đợi Henry từng ngày, và ngay khi anh ấy
đến, sẽ không còn gì giữ tôi ở lại Mansfield nữa. Thú thật là tôi muốn được
gặp Edmund lần nữa. Cô cho tôi gửi lời thăm anh ấy nhé. Phải, tôi nghĩ phải có
lời thăm hỏi chứ. Theo cách nói của chúng tôi, đấy không phải là điều mong
muốn, tiểu thư Price ạ, là một thứ lưng chừng giữa khen ngợi và tình yêu, phù
hợp phần nào với mối quen biết hữu hảo chúng ta đã có với nhau chứ? Bao
nhiêu tháng quen biết rồi! Liệu anh ấy có lưu lại đến Giáng sinh không nhỉ?

- Tôi chỉ được nghe một phần bức thư, vì là thư gửi bác tôi, nhưng tôi tin là

nó rất ngắn, chắc là chỉ có ít dòng. Tôi chỉ nghe được rằng bạn anh ấy nài ép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.