TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 286

Fanny thấy buộc phải nói:

- Cô không thể nghi ngờ việc cô được nhiều người nhớ, - Fanny nói. - Nhất

định cô sẽ được nhớ tới rất nhiều.

Tiểu thư Crawford nhìn xoáy vào cô, như thể muốn nghe thấy hoặc nhìn

thấy nhiều hơn, rồi cười nói:

- Ồ phải rồi, nhớ như nhớ một con quỷ hay om sòm khi nó đã đi xa; thế đấy,

có sự khác biệt rất lớn đấy. Nhưng tôi không phải là người dò hỏi tin tức, đừng
khen tôi. Nếu tôi được nhớ, chắc chắn là ra vẻ thế thôi. Có lẽ ai muốn gặp tôi
sẽ tìm ra thôi. Tôi sẽ không ở trong vùng đáng ngại hoặc xa xôi, hay không thể
đến được mà.

Lúc này Fanny không thể nói thêm, còn tiểu thư Crawford thất vọng, vì cô

mong nghe được lời khẳng định dễ chịu về quyền lực của cô từ người cô nghĩ
ắt là phải biết, và tâm trạng cô lại buồn bực.

- Các tiểu thư nhà Owen, - ngay sau đó, cô nói, - Giả sử như cô là một trong

các tiểu thư Owen ở Thomton Lacey, liệu cô có thích thế không? Có nhiều sự
việc lạ lùng đã xảy ra. Tôi dám nói người ta đang cố làm thế. Họ hoàn toàn có
quyền, vì nó sẽ là sự xác định rất đẹp cho vị trí của họ. Tôi không lấy làm lạ về
điều này hoặc đổ lỗi cho họ. Đây là nhiệm vụ của mỗi người phải làm cũng
như cho họ. Con trai của ngài Thomas Bertram là một con người; và hiện giờ,
anh ấy đi theo cách thức riêng của mình. Cha họ là giáo sĩ và anh trai họ cũng
là giáo sĩ, và tất cả bọn họ đều là giáo sĩ. Anh ấy là thuộc tính đúng luật của họ,
thuộc về họ một cách đúng đắn. Cô không nói ư, Fanny - tiểu thư Price, cô
không nói gì hết. Nhưng lúc này, nói thật lòng, cô không mong khác đi ư?

- Không, - Fanny nói kiên quyết, - tôi không mong thế chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.