TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 282

em rất mừng là chúng ta đã nhận Fanny về nuôi, vì hiện giờ những đứa khác đi
xa hết, chúng ta mới cảm thấy như thế thật tốt”.

Ngài Thomas ngay lập tức nói thêm, hoàn thiện lời khen:

- Rất đúng. Chúng ta thấy Fanny là đứa con gái ngoan biết chừng nào, hiện

giờ nó là một tùy nữ rất giá trị. Chúng ta nên tử tế với nó, lúc này nó hoàn toàn
là người cần thiết cho chúng ta.

- Vâng, - phu nhân Bertram nói ngay, - thật là an ủi khi nghĩ chúng ta sẽ

luôn luôn có nó.

Ngài Thomas ngập ngừng, thoáng cười và liếc nhìn cháu gái, rồi nghiêm

trang đáp:

- Tôi mong là nó sẽ không bao giờ rời xa chúng ta, cho đến khi được mời

đến nhà khác có thể hứa hẹn được hạnh phúc hơn ở đây.

- Chuyện đó nghe chừng khó đấy, mình ạ. Ai mời nó kia chứ? Có lẽ Maria

rất vui thỉnh thoảng được gặp nó ở Sotherton, nhưng con nó sẽ không mời
Fanny đến sống ở đó, dù tôi biết chắc nó giàu có hơn ở đây, hơn nữa tôi không
thể làm việc mà thiếu Fanny được.

Một tuần lễ trôi qua như thế, yên ả và lặng lẽ trong tòa nhà lớn ở Mansfield,

có đặc điểm khác xa với ở nhà cha xứ. Ít nhất trong mỗi cô gái của từng gia
đình, nó đem lại những tình cảm rất khác nhau. Fanny thấy yên ổn và thoải mái
thì Mary lại thấy buồn tẻ và khó chịu. Một cái gì đó đã nảy sinh từ tính tình và
thói quen khác nhau, một người dễ vừa ý, còn người kia không quen cam chịu,
nhưng vẫn thường đổ cho sự khác biệt về hoàn cảnh. Trong một số quan điểm,
họ thực sự đối lập. Với Fanny, cô thực sự tìm ra lý do và khuynh hướng trong
sự vắng mặt của Edmund như một niềm an ủi. Còn với Mary, nó là sự buồn
bực mọi nhẽ. Cô thấy thiếu hẳn sự giao du hàng ngày của cậu, gần như hàng
giờ, và sự thiếu thốn quá nhiều khiến cô luôn cáu kỉnh khi nghĩ đến mục tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.