TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 332

tả của ông, điều này hoàn toàn là bản năng nhờ lương tri của ông ban tặng, như
trường hợp của anh vậy. Tôi biết nhiều đoạn của ông, như thế cũng bình
thường. Nhưng đọc to tác phẩm của ông cho diễn cảm không phải là một tài
năng tầm thường.

- Thưa ngài, ngài làm tôi vinh dự quá, - Crawford cúi chào, vẻ trịnh trọng

hài hước và nói.

Cả hai liếc nhìn Fanny, xem có giành được lời khen nào thích hợp không,

song cả hai đều thấy là không thể. Lời khen của cô thể hiện trong sự chăm chú,
như thế hẳn đã làm họ vừa lòng.

Phu nhân Bertram cũng biểu lộ sự ngưỡng mộ mạnh mẽ:

- Thế mới là nghe kịch chứ, - bà nói. - Tôi mong ngài Thomas có mặt ở đây.

Crawford quá ư mãn nguyện. Nếu phu nhân Bertram với sự thiếu hụt về

trình độ và bạc nhược về tinh thần mà còn cảm nhận được, thì cháu gái bà, sinh
động và được khai sáng ắt phải cảm thấy được nâng cao trình độ.

- Tôi tin chắc cậu rất có năng khiếu về diễn xuất, - ngay sau đó, phu nhân

nói, - và tôi nói với cậu rằng, tôi nghĩ vào lúc nào đó trong nhà riêng của cậu ở
Norfolk, phải có một nhà hát. Ý tôi là khi cậu định cư tại đó. Tôi nói thật đấy.
Tôi cho là cậu sẽ trang bị một nhà hát tại nhà riêng ở Norfolk.

- Phu nhân nghĩ thế sao? - Cậu nhanh nhảu kêu lên. - Không, không, sẽ

không bao giờ có đâu. Phu nhân nhầm đấy ạ. Không có nhà hát ở Everingham!
Ồ, không. - Cậu nhìn Fanny với nụ cười đầy ý nghĩa, rõ ràng là có ý “cô ấy sẽ
không bao giờ cho phép có một nhà hát ở Everingham”.

Edmund nhìn thấy hết, và cậu thấy Fanny quyết không nhận ra, dù giọng nói

đã đủ truyền tải ý nghĩa của lời tuyên bố long trọng; cậu nghĩ hiểu ngay ngay
lời khen ấy, sẵn sàng hiểu được lời gợi ý ấy là khá thuận rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.