TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 436

Chương 47

Một nhóm khốn khổ, từng người trong ba người đều tin mình là người khổ

sở nhất. Tuy vậy, bà Norris là người gắn bó nhất với Maria thực ra là người
chịu đựng giỏi nhất. Maria là đứa cháu bà ưa nhất, yêu quý hơn cả; cuộc hôn
nhân do bà tạo dựng, bà quen thói cảm nhận và nói năng bằng trái tim kiêu
hãnh, nên kết cục này gần như áp đảo bà.

Bà thay đổi hẳn, trầm lặng, u mê, hờ hững với mọi thứ đã qua. Còn lại với

bà là người chị và cậu cháu trai, toàn bộ ngôi nhà dưới sự cai quản của bà, một
lợi thế đã bị quăng đi hoàn toàn, song bà không thể quản lý hoặc ra lệnh, thậm
chí tự coi là mình có ích. Khi thực sự va chạm với tai họa, khả năng hành động
của bà đã bị tê liệt, cả phu nhân Bertram và Tom đều không nhận được sự ủng
hộ nhỏ nhất của bà hoặc ý định giúp đỡ. Bà chẳng làm gì nhiều hơn cho họ,
hơn họ làm cho nhau. Cả ba đều cô độc, không tự lực và tuyệt vọng; Lúc này
nhóm người vừa tới càng làm ưu thế của bà thêm tồi tệ. Những người bạn của
bà được an ủi, nhưng bà thấy chẳng tốt đẹp gì.

Edmund gần như được anh trai đón mừng, bà Bertram mừng rỡ với Fanny,

nhưng bà Norris lẽ ra được an ủi lại càng cáu kỉnh hơn khi thấy người mà trong
cơn tức giận mù quáng, bà đổ cho là kẻ gây nên chuyện. Nếu Fanny nhận lời
cậu Crawford, sẽ không thể xảy ra chuyện này.

Susan cũng là một mối bất bình. Bà chẳng còn tâm trạng nào để ý đến nó

ngoài vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bà cảm thấy nó như một kẻ do thám, một kẻ đột
nhập, một đứa cháu gái bần cùng và đủ thứ đáng ghét nhất. Bà bác kia tiếp
nhận Susan bằng sự tử tế lặng lẽ. Phu nhân Bertram không thể cho cô bé nhiều
thời gian hoặc nhiều lời nói, nhưng bà thấy nó là em gái của Fanny nên có
quyền ở Mansfield, bà sẵn lòng hôn và yêu mến nó. Susan còn thoả nguyện
hơn, vì nó hiểu rõ rằng chẳng mong gì ở bà bác Norris ngoài trạng thái cáu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.