TRAO NHAU HẠNH PHÚC - Trang 89

rồi nhỉ?" Trong lòng bao thắc mắc.
Thư Hiên có vẻ đắc ý, thốt lên:
- Trâm Oanh có vẻ "chịu" em rồi đấy.
Mặt mũi đỏ lựng, Huyên Giao vội đánh trống lảng:
- Anh là một người cha tuyệt vời. Trâm Oanh thật may mắn.
Thư Hiên thành thật:
- Nhưng nó phải có mẹ nữa mới hoàn hảo.
Huyên Giao lặng thinh. Thư Hiên ôn tồn giải thích:
- Tuổi thơ phải được bao phủ bởi tình yêu thương bao la của cha mẹ. Anh
luôn mong muốn Trâm Oanh hạnh phúc và sung sướng về mọi mặt.
- Và anh vẫn thực hiện tốt những điều đó.
- Nhưng anh vẫn không hài lòng.
- Vì sao?
Thư Hiên trầm giọng:
- Vì Trâm Oanh là một đứa trẻ bất hạnh. Anh sẽ không bao giờ cho nó biết
điều đó.
Huyên Giao lắc đầu, ngớ ngẩn nói:
- Trâm Oanh là một đứa trẻ thiên thần, không thể gặp bất hạnh được.
- Anh cũng nghĩ như thế. Nhưng tai họa vẫn xảy ra.
- Tai họa?
Huyên Giao thoáng giật mình, đưa mắt nhìn Thư Hiên. Anh im lặng một
lúc. Huyên Giao tôn trọng giây phút trầm tư của anh. Một lúc sau, Thư
Hiên bùi ngùi kể:
- Em tưởng Trâm Oanh là con của anh à? Không đâu. Nó là con của anh
thứ hai của anh. Anh Thư Đình. Anh chị ấy bị bọn cướp giết chết. Lúc ấy
Trâm Oanh còn rất nhỏ. Tội nghiệp con bé chẳng biết gì hết.
Huyên Giao kinh ngạc kêu lên:
- Trời ơi!
Khúc phim dĩ vãng như đang chiếu trước mắt. Thư Hiên tiếp tục với giọng
xót xa:
- Bọn chúng đã giết chết anh chị Thư Đình để cướp xe và nữ trang. Mẹ anh
đã ngất xỉu khi hay tin đó. Từ đó mẹ anh đau buồn sinh bệnh, hai năm sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.