TRAO VỀ EM - Trang 154

Ánh Minh ngồi xuống bặc thềm, nới có những đám rêu xanh mượt như
những bám đày:
Tình cũng êm như nhung, khô nỗi những bước chân trần trụi của đời sẵn
sảng giẫm lên nhưng để làm một con nhóc giỏi mơ như Minh vở mộng.
Nếu như Cường chỉ đùa với cô thì sao Ánh Minh không trả lời được.
Cô giật mình khi nghe mẹ gọi.
Ánh Minh vội chạy về nhà. Lại thêm một ngày nữa cô không gặp Cường.
Mấy nay liền anh vắng nhà, nhưng anh đi đâu Minh khống biết và cũng
không đám hỏi ai.
Yêu một người thật vui và cũng thật buồn, thật hạnh phúc và cũng thật khổ
đau.
– Minh đang đứng bên bờ hạnh phúc hay khổ đau đây?
Cường uống hết ngụm cà phê cuối cùng rồi khoan khoái bước chân. Anh đi
một vòng để tìm Ánh Minh. Giỏi này, chắc chán cô bé của anh đang ngồi
học bài ở bậc thềm bên hông nhà, nơi có cánh cửa chả mấy khi mở ra. Chị
tưởng tượng tới gương mặt bướng bỉnh dễ ghét của Minh thôi lòng Cường
đã nôn nao rộn rã.
Anh cố bước thật nhẹ để hù cho Minh hoãng hồn nhưng khi đến gần Cường
lại khống nở làm thế. Tủm tỉm cười, Cường nhẹ nhàng đến cạnh Minh.
Đang cấm cúi nhìn vào vở, cô vụt ngẩng lên nhìn nhanh, đôi mắt đen tròn
xoe của Minh như đang cười với anh, khiến Cường thấy thật hạnh phúc.
Ngồi xuống bậc tam cấp kế Minh Cường nói:
Thật tuyệt khi được ngồi kế em như vậy.
Giọng Ánh Minh ấm áp:
– Vậy mà anh mất tiêu mấy ngày liền.
Cường nghiêng đầu nhìn Minh:
– Nhớ anh không?
Minh phùng má:
– Hông!
Cường véo mũi cô:
– Anh lê đi nữa với tâm trạng hết sức thoải mái vì không ai nhớ mình.
Ánh Minh kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.