TRAO VỀ EM - Trang 155

– Anh đi đâu mà đi hoài vậy?
Cường thích thú nhìn Minh:
– Em không nhớ, anh đi đâu chả được.
Ánh Minh quay mặt đi:
– Mấy ngày liền không gặp, đến khi gặp lại thấy mà ghét.
Cường vuốt nhẹ mái tóc đen dài trên vai. - Anh thích được em ghét lắm.
Vừa nói, anh vào kéo nhẹ Minh về phía mình. Hành động bộc phát của
Cường làm Minh hết sức bố rối, cô không dám đẩy anh ra cũng không dám
động đậy. Minh nghe tim mình đập thình thịch, người thì nóng bừng như
đang ngồi gàn bếp. Cường bỗng xúc động trước biểu hiện cua Ánh Minh.
Cô bé quay còn này thơ lấp, nhàn lắm giếng một chút, nhưng yêu, Ánh
Minh vẫn dịu dàng e ấp. Anh say đắm nhìn vào mắt cô và thì thầm bằng
giọng nhàn đi vì cảm động.
– Anh nhớ em qúa. Em tin không? Suốt một tuần qua, anh không biết làm
sao để được nghe giọng ngang ngạng của em nói, để được thấy cái nhìn
bướng bỉnh của em và nhất là được ngồi gần và người hương thơm từ tóc
em.
Minh chớp mi tủi hờn:
Anh đi mà không nới với em một tiếng:
Anh muốn lắm chứ, nhưng chả có cơ hội nào để nói chuyện với em. Chú
Phùng luôn nhìn anh bằng cái nhìn thật khó diễn tả. Anh quanh quẩn trước
sân nhà em rồi lại đi lên.
Những tưởng đi ra Đà Nẵng hai ngày sẽ về, ai ngờ đúng một tuần.
Ánh Minh thắc thỏm hỏi:
– Vậy anh sẽ đi thêm mấy ngày nữa?
Cường không trả lời. Anh lấy từ túi áo ra một chiếc lược bàng mồi mới
xinh xắn.
Bằng động tác có phần vụng về, Cường chải tóc cho Minh. Anh đưa ánh
Minh:
– Anh nhờ người ta khác tên em và anh lên được rồi. Em thích không?
Minh mân mê chiếc lược trong tay. Cô bảo. Em thích và rất qúy vì đó là
của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.