TRAO VỀ EM - Trang 157

Mắt trợn to lên, bà Uyển la lớn:
– Sao? Con nói lại coi?
Cường buông từng tiếng:
– Con thích Ánh Minh và đó là chuyện riêng cua con.
– Đồ ngu! Thế gian này đâu đã hết con gái, sao mày đi thích con gái của lái
xe thuê mình. Thật chẳng ra thể thống gì hết. Cường đứng dậy:
– Không có chuyện nào khác con đi. Bà Uyển quát:
Ngồi xuống! Con đối xử với mẹ như thế à?
Cường đành ngồi xuống. Anh làm thinh nghe bà nói:
– Mẹ đã tính chuyện lấy vợ cho con rồi.
Tương lai con còn đằng trước với bao nhiêu cơ hội tốt đẹp, sao lại đi yêu
thương một đứa nghèo đến mức phải ở đậu nhà chủ như gia đình đó? Va
vào đó, con khó không nổi đâu.
Cường nhăn mặt:
– Mẹ à! Gia đình chú Phùng là một gia đình nền nếp. Hai cố con gái được
ăn học, dạy đỗ đàng hoàng, người ta đâu phải không nhà, mà nhà đã bị giải
tỏa.
Bà Uyển nạt ngang:
– Nhưng mẹ nói không được. Tương lai con sẽ làm giám đốc một công ty
lớn, vợ con ít ra cũng phải cở bác sĩ luật sư mới xứng.
– Minh đang học luật, tương lai sẽ là luật chứ. Vậy là xứng rồi còn gì:
Bà giậm chân:
– Trời ơi! Con lẫn mất rồi. Cưới một đứa như vậy sao sự nghiệp con đi lén
khi gia đình nó không thể, không thể để có thể hỗ trợ cho con. Gương mặt
của ba con sờ sờ ra đó. Nếu không nhờ gia đình bên ngoại, ông ấy có được
địa vị như hôm nay sao.
Cường nói ngay:
Con không muốn giống ba, cho nên mẹ làm ơn thôi đề cập tới bác Sĩ Bạch
Diệp đi.
Bà Uyển kêu lên:
– Con so sánh gì kỳ vậy? Con khác ông ấy xa, Bạch Diệp cũng khác mẹ
ngày xưa, chính vì vậy mẹ mới con. Bạch Diệp xứng với con. Gia đình bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.