TRAO VỀ EM - Trang 158

môn đăng hộ đối. Cơn sẽ phát triển cơ nghiệp của mình nhờ sự hậu thuân
của gia đình Bạch Diệp, chớ con không lệ thuộc vào họ.
Cường thắng thắn:
– Con muốn cưới người mình yêu làm vợ, con muốn có một cuộc hôn nhân
đúng nghĩa chớ không? Phải cuộc hôn nhân vụ lợi.
Bà Uyển lại mắng.:
– Đồ ngu! Thế nào là hôn nhân vụ lợi?
Phải chăng đó là cuộc hôn nhân của môt kẻ nghèo với một người giàu
nhằm mục đích đổi đời? Nếu cớ cuộc hôn nhăn đó, thì Ánh Minh là đứa vụ
lợi:
Cường lắc đầu:
Ánh Minh rắt vô tư, hồn nhiên, cô bé không thuộc tuýp người đấy.
Bà Uyển cười khẩy:
Không thuộc tuýp người đó mà con chị thì cướp Thắng của Xuân Nghi, con
em thì bám vào cậu chủ giàu có. Sao trùng hợp dữ vậy? Kiểu này mẹ bắt
buộc phải cho lão Phùng nghỉ việc thôi.
Cường thảng thốt:
– Làm thế là ác mẹ biết không?
Giọng bà Uyển lạnh tanh:
Vì con mình mẹ sẳn sàng ác. Con mới ác khi ép mẹ phải làm chuyện bất
nhân. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi, lão Phùng mà nghi việc thì cả nhà lão xuống
gầm cầu ở.
Cường lặng thinh nhìn mẹ. Hình như bà biến thành người khác mất rồi.
Trước đây bà rất mến Ánh Minh, sao báy giờ bà nở nghĩ xấu về cô bé như
vậy.
Đã thế mẹ còn ép anh phải rời xa Ánh Minh. Bà khiến anh vừa đau khổ vừa
hụt hửng đền mức không biết nói gì.
Ngồi như hóa đá trên ghế hồi lâu, Cường mới lên tiếng:
– Con sẽ sống theo cách của mình. Ngày mai con sẽ ra ngoài ở và sẽ xin
việc công ty khác. Thứ con cần không phài chức giám do mẹ ban cho như
ngày xưa mẹ đã ban cho ba đâu:
Dứt lời, Cường lao vút ra ngoài như gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.