TRAO VỀ EM - Trang 156

Cường nâng mặt Minh lên cô để yên cho anh giữ gương mặt mình rang hai
tay, để yên chờ anh cúi xuống thật gần. Đến khi gương mặt anh sát vào mặt
cô, môi anh đặt nhẹ lên môi cô, Ánh Minh mới cuống quýt đẩy Cường ra.
Nhưng làm sao Cường buông cô cho được. Anh giữ chặt hai vai Minh và
hôn cô bằng đôi môi còn thơm mùi cà phê.
Nụ hôn cúa anh khiến Minh như mụ mầm. Ánh Minh tựa đầu lên vai anh.
Cô hít một hơi dài để bình tâm trở lại. Cường bóp nhẹ từng ngón tay Minh
anh nói nhỏ:
– Anh hạnh phúc lắm:
Còn em Minh đáp thật khẻ:
– Em cũng vậy. Nhưng ...
Cường hôn bàn tay cô:
– Bây giờ và mãi mãi nhé tiểu yêu nữ của đại ma đầu:
Vâng. Bây giờ và mãi mãi em yêu anh.
Hai người ngồi sát vào nhau cho đến khi cái di động trong túi áo Cường
rung lên.
Anh nghe giọng mẹ lạnh lùng khó chịu:
– Vào nhà mẹ có chuyện muốn nói.
Cường nhíu mày, linh tính bảo với anh có gì đó bất ổn qua giọng đanh lại
của mẹ.
Ánh Minh gần như khóc:
– Chết rồi! Em sợ bác Uyển:
Cường đặt ngón trỏ lên môi Ánh Minh:
– Anh yêu em. Em không phải sợ gì cả.
Dứt lời, anh hôn phớt lên trán cô rồi đi vào nhà:
Rất thản nhiên, Cường ngồi mình xuống salon, giọng riễu cợt:
– Có chuyện gì gấp đến mức mẹ phải gọi vào đi động cua con vậy?
Bà Uyển liếc xéo Cường:
– Hừ! Đừng vờ nữa. Chuyện gì con thừa biết rồi. Mẹ không đống ý cho con
đùa với Anh Minh như vậy.
Mặt Cường nghiêm lại:
– Con không đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.