TRAO VỀ EM - Trang 16

Yên, ông bảo Yên khoác tay cô ta với nụ cười nịnh đầm trông khó chịu làm
sao.
Minh còn khó chấp nhận cảnh tượng này, nói chi là bà Yên. Bà ấy đâu rồi
nhỉ?
Ánh Minh còn ngơ ngác tìm thì ông Phùng bước xuống, nghiêng người mở
cửa ra cho người phụ nữ, nói đúng hơn là một cô trạc tuổi chị Ánh Mai.
Trông cô ta mới kênh kiệu làm sao Ánh Minh chợt ấm ức gì đâu khi ba cô
phải làm việc đó, dù cô biết rõ ba là một tài xế.
Chiếc du lịch phóng vút đi, Ánh Minh vội vã đi như chạy vào nhà hàng.
Buổi sáng người ăn điểm tâm vẫn còn đông. Minh lúng túng trước nhiều
cặp mắt tò mò hướng vô mình.
Cô đúng là nhà quê trước những thực khách ăn vận sang trọng, phong cách
tự tin chững chạc. Ánh Minh cố ra vẻ tự nhiên đảo mắt tìm bà Uyên và thấy
bà mặt mày tái xanh đứng vịn tay vào tường.
Ánh Minh sực nhớ tới chứng lên máu của bà, cô líu cả lưỡi:
– Bác ...bác không sao chứ?
Bà Uyên mệt nhọc lắc đầu và hỏi:
– Ông ấy đi rồi phải không?
Ánh Mai ái ngại gật đầu. Bà Uyên bà như muốn khóc, trông bà tội nghiệp
làm sao.
Chớp mi, Ánh Minh đưa tay đỡ bà. Cô nghe bà thì thào, lảm nhảm:
– Dối trá, phản bội ... Dối trá, phản bội ...
Tôi sẽ không tha thứ cho ông, Ánh Minh thấy bà Uyên khuỵu xuống, cô
không nỡ nói đành để bà ngã vào mình thảng thốt la lên.
Nhiều người đẩy xô lại. Ánh Minh gọi khan cả tiếng nhưng bà Uyên vẫn
không tỉnh, cô sợ đến tê điếng khi nghĩ bà đã chết.
Nếu điều khủng khiếp ấy xảy ra, chắc Ánh Minh không sống nổi. Như một
cái xác vô hồn, Ánh Minh lê từng bước theo những người đưa bà Uyên ra
taxi.
Họ bảo phải đưa bà vào bệnh viện để cấp cứu. Lạy trời, lạy chúa cho bà
mau tỉnh lại, nếu không chắc Ánh Minh hết đường về nhà.
Phòng bệnh đặc biệt dành cho V.I.P đúng là hết ý. Rộng rãi, tiện nghi và dĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.