TRAO VỀ EM - Trang 163

lúc đó Minh lại thấy Khắc. Nó mặc áo mưa màu trắng trong suốt, lại ngồi
trên chiếc Dylan màu bạc nên Minh không lẫn nó với ai khác được.
– Hừ! Để nhà giàu hợm hĩnh. Vái trời cho nó bị pal xe dưới mưa một lần
cho đáng kiếp.
Vừa vái tới đó, Ánh Minh đã loạng choạng tay lái vì bánh xe cán phải hòn
đá xanh tổ bố nằm trên đường bị hú hồn há vía, cô thầm nhủ thôi dừng độc
mồm độc miệng mà trời phạt.
Đường phố mùa mưa vừa vắng vừa buồn, thật là giữa ban trưa, Ánh Minh
không vội gì phải đạp xe cho nhanh.
Rẽ qua con đường khác, Ánh Mình vuốt mặt để nhìn cho rõ vì cô thấy quà
những hạt mưa li ti dường như có chuyện gì đó ở tầng trước. Hình như có
đánh nhau:
Ánh Minh giật mình khi nhận ra người đang bị hai thanh niên vây đánh hội
đồng là Khắc.
– Thật là đáng đời!
Đó là cảm giác hả hê đầu tiên khi Minh thấy thế đù cô chưa biết tại sao
Khắc lại đánh cô nghe Khắc la:
Cướp Cướp! nhưng những người đi đường đều chạy xe qua luôn chớ khống
dừng lại. Là con gái chấc cô cũng bỏ chạy luôn thôi nếu không biết đâu lại
rước họa vảo thân.
Nhưng khi đạp xe tới gần nhìn thấy Khắc mặt mày bê bết máu, Ánh Minh
bất giác rùng mình. Cô có lạ gì Khắc và gia đình nó, vì thể Minh đâu thê vô
cảm như những kẻ qua đường khác.
Dừng xe lại, Ánh Minh cố sức gào to:
– Ăn cướp! Ăn cướp!
Hai gã đang đánh đấm Khắc túi bụi chợt khựng lại. Rồi như nhận ra Minh
là mạt con nhóc vừa la vừa run nên chúng bình thân quay lại đánh tiếp.
Ánh Minh hét to quá mức. Đây là lần đầu tiên trọng đời chứng kiến người
ta đánh nhau như vậy cô chịu nội nữa nên cô quên mìn là thế yếu đào tơ:
Vứt đại cái xe đạp xuống Minh nhổm tới ôm eo một tên cướp xô ra. Cô ghì
mạnh đến mức cả hai té lăn đùng xuống Minh lay hoay lăng bùng trong lát
rồi mưa thật khó đứng dậy ngay được. Thế là cứ ngồi dưới đường, Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.