TRAO VỀ EM - Trang 165

cúng như sẽ giữ hộ chiếc xe đạp cà tàng nữa. Đã vàó khoa cấp cứu một lần
với bà Uyển, Ánh Minh chẳng muốn vào đó thêm lần nào nữa. Nhưng
khóng muốn cũng không rồi.
Thế là ì à ìạch chiếc xích lô lăn bánh chở Minh và Khắc đến bệnh viện.
Suốt dọc đường, Minh hắt hơi liên tục. Khắc đã tính rồi Minh lại muốn xiu
vì lạnh.
Cô mong sao tới bệnh viện để khỏi ngồi gần kẻ hợm hĩnh dễ ghét như
Khắc.
Bác sĩ Diệp hết sức ngạc nhiên nhìn thấy Ánh Minh ở phòng cấp cứu. Con
bé đang lăng xăng cạnh một thằng nhóc mặt mũi giống là trạc bằng tuổi nó.
Chắc thầng nãy vừa mới đánh nhau.
Bạch Diệp đến gần, mặt lạnh lâng xa lạ nhưng Ánh Minh lại hết sức tự
nhiên khi mừng rỡ gọi to:
– A ... Chị Diệp! Chị Diệp ơi.
Bạch Diệp lờ đi như không nghe, không thấy cơn bé tình địch. Cô căm Ánh
Minh thà xương, làm gì có chuyện chị em với nó.
Nhưng con bé lì gớm. Nó chạy theo Diệp, giọng ngọt sớt:
– Bác sĩ Diệp ơi! Làm ơn khám giùm bạn em:
Bạch Diệp lừ mắt:
Tôi không dư thời gian với những người thường chơi trò đánh nhau. Ngồi
đó chờ đi.
Dút lời Diệp đi thẳng. Ánh Minh biết cô ta ghét mình nên ghét lây qua
Khắc.
Thế cũng đáng đời nó lắm.
Ánh Minh liếc Khắc. Vết thương trên đầu nó vẫn còn chảy máu, chả biết
bọn kia đánh nó bằng thứ gì. Có lẹ vì vết thương này mà lúc nãy nó xỉu. Hy
vọng nó không bị chấn thương sọ não.
Giọng Khắc vang lên:
– Tự nhiên đưa người ta và bệnh viện nảy. Hừ! Chảy hết máu vẫn khống
thấy ai Minh độp lại:
Muốn bệnh viện nảo sao lúc nãy không bảo xích lô rồi bây giô cằn nhàn.
Hừ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.