TRAO VỀ EM - Trang 164

gào rát cả họng.
Lúc đó những người trong quán cà phê gần đáy mới kéo ra. Hai thằng côn
đồ thấy thế phóng lên xe chạy mất. Ánh Minh nhìn Khắc mà thấy vừa tội
vừa ghét.
Trông nó xác xơ thê thàm như cái mưa rách áo mưa bị xé tung, quần áo vừa
ướt vừa bê bết bùn máu. Đứng không nổi nữa, nó ngồi phịch xuống vệ
đường.
Minh đựng xe mình lên, cô định đạp đi nhưng cũng không đành.
Đến bên Khắc, Minh trống không:
– Máu ghê quá! Đi bệnh viện nghen?
Khắc lắc đầu. Nó chống tay gượng đứng dậy đi về phía dựng chiếc Dylan.
Nhưng bước chưa được mấy bước, Minh thấy nó loạng choạng rồi ngã lăn
quay ra đường.
– Trời đất ạ! Ánh Minh lại gào lên kêu cứu:
Phái gào mấy hơi một chiếc xích lô nằm đục mưa ở hiên nhà gần đó mới
trờ tới.
Người phu xe bĩu môi:
– Thứ du cốn này khống chết đâu. Cứ bình tĩnh cô em ạ.
Minh kêu lên:
– Sao chú nói thế? Nó là bạn học chung trường với cháu chớ đâu phải du
côn.
– Nói vậy tụi bây là sinh viên hả? Hừm!
Tệ thiệt! Đâu bao giờ tự nhiên người ta chặn xe mình lại để đánh, nhất là
dưới mưa như vầy thằng bạn của cô em chắc cũng không hiền lành gì.
Muốn tối chớ nó vào cấp cứu phải trả tiền xe trước. Trong túi thằng này thề
nào cũng có tiền. Dứt lời gã phu xe thỏ tay vào túi Khắc lôi ra cái bóp và
một chiếc di động.
Ánh Minh bất nhẫn hết sức trước hành động cua gã chạy xích lô. Cô mím
môi gắng sức đớ Khắc dậy.
Ngay lúc đó một nhóm dân phòng đi tới, họ phụ Minh dưa Khắc lên xích
lô, giúp cô gọi điện thoại về nhà Khắc. Họ đề nghị Minh nên theo nó vào
bệnh viện và họ hứa sẽ đem về tận nhà chiếc Dylan mấy ngàn đô của nó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.