TRAO VỀ EM - Trang 167

Tôi ở lại lảm chi khi bi mưa ướt cầ thế này.
Khắc liền năn ní:
– Ở lại với tôi đi Ánh Minh.
Giọng cố y tá lại vang lên khả gắt gỏng:
– Đoàn Minh Khắc. Nhanh lên!
Ánh Minh đành bước theo Khắc. Cái thằng to xác nhưng lá gan bé tẹo. Hèn
chi lúc nãy bị ăn đòn tơi bời mà không đám trả miếng.
Minh thấy bác sĩ Bạch Diệp liếc mình, miệng cô ta mím lại.
– Ai không phận sự ra ngoài.
Khắc nắm tay Minh chắc cứng:
– Cho bạn em ở lại đi bác sĩ.
Bạch Diệp nhún vai, chi vào cái ghế cô ta cộc lốc:
– Ngồi xuống. Hừ! Giỏi đánh nhau lắm.
Mà sao lại nhát cáy thế? Mà có phải đánh nhau vì cô em này không?
Khắc làm thinh ngồi xuống. Bác sĩ Diệp kiểm tra vết thương trên đầu nó:
– Bị đánh bằng gì?
– Dạ bằng tay.
Bạch Diệp kéo mạnh vết thương đang chảy máu trên đầu. Khắc làm nó kêu
lên:
– A, đau!
Bác em Diệp gằn:
– Đinh đùa với tối chắc. Đánh bằng tay mà chảy máu à? Tay nó bằng sắt
hả?
Khắc liếm môi:
Tay nó có cằm hòn đá xanh.
Đánh nhau vì gai chớ gì vì con bé này có đáng không nhỉ? Một thứ ôsin
thích đâu cậu có cớ câng đang hoàng:
Ánh Minh tức lẩm. Cô bò ra ngoài mặc kệ Khắc gọi mình. Bác sĩ Diệp
đúng là nhỏ mọn. Cô ta thích hạ nhục người khác đến lên cả cương vị của
mình. Nếu đang ở chổ khác, Minh sẽ không nhịn, nhưng vì Khắc Minh phải
im lặng bỏ đi.
Giờ mới hiểu vì sao cường không thích bác sĩ Bạch. Diệp vơi tính nết đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.