TRAO VỀ EM - Trang 169

Cháu không biết Khắc có xíc mích với ai không, nhưng trên đường đi học
thấy Khắc bi hai thanh niên vây đánh.
Bà Anh buột miệng:
– Nó cướp chiếc Dylan rồi à?
– Dạ không có. Dân phòng ở đó đang giữ hộ. Cháu thấy không phải chúng
muốn cướp xe mà chi muốn đánh Khắc thôi:
Bà Anh nhíu mày:
Thằng nhỏ gây thú chuốc oán với ai vậy kìa?
Ngay lúc đó chiếc di động trong giỏ xách cua bà Tú Anh reo vang. Bà liền
lấy ra nghe chỉ chờ như tính Minh mởi dè dặt liền.
– Dạ thưa bác vẫn khỏe ạ?
Bà Uyên nhếch môi:
– Khỏe gì nỗi khi Cường đi xe, cháu có thấy câu hỏi này thừa không? Hừ!
Cháu đang tự đắc khi nghĩ Cường bó đi là vì cháu à? Vậy cháu lầm rồi.
Cường là người bạn nó muốn tự lập nên mới làm thế, rồi nó sẽ quay về với
gia đình bác thôi. Cháu chả là gì với Cường đầu. Tốt nhất hay quên Cường
đi chả đừng kỳ vọng vào nó. Bác thành thật khuyên cháu như vậy.
Ánh Minh làm thinh, cô nghĩ mình nên im lặng thì hơn. Bà Uyển đã từng
bảo cô quên Cường, bây giờ bà tiếp tục nói vậy là đương nhiên:
Giọng bà Uyển đầy ác cảm:
Cháu tốt với Khắc nhỉ! Lờ như bọn du côn đó đánh luôn cháu thì sao?
Ánh Minh thật thà:
– Cháu không biết!
– Cháu xả thân vì Khắc nhằm mục đích gì bác có thể đoán được. Cứ cố lên
biết đâu chừng nó thế chỗ cúa Cường.
Ánh Minh khổ sở:
Bác nói vậy tội nghiệp cháu.
Bà Uyển thản nhiên:
– Bác nói thật mà! Cháu có tài trong việe thu phục tình cảm người khác.
Nói thật. Tới bây giờ, bác vẫn quý cháu. Nhưng đầu phải ra đó, cháu phải
hiểu điều này.
Cửa phòng mở, bác sĩ Diệp và Khắc bước ra. Bà Tú Anh vẫn còn nghe điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.