TRAO VỀ EM - Trang 168

bác sĩ Diệp khổng thể hợp với Cường. Nghĩ tới anh, Minh nôn nao nhớ. ....
Giá như Minh đi gặp lại Cường nhỉ!
Ngồi xuống ghế chờ, ánh Minh co ro lạnh, cô bực mình vì tự nhiên mang
ách giữa đàng vào cổ chưa bao giờ tư tế với cô. Trong mắt nó, câm chỉ lả
một thứ ôm như trong mắt của bác sĩ Diệp, Biết đâu chừng nó đang nghĩ cô
có bốn phận phải theo hầu nó lúc này. Chậc! Mình chưa thấy thắng con trai
nào tệ như nó.
Nghĩ tới đây, người Ánh Minh chợt hùng hực nóng vì tự ái. Cô nhổm lên
định về rồi lại thôi:
Lúc này rồ đã họ mình năn nỉ cô vội đi mình trợn ơn cho trót rình sau đó cộ
với nó cũng chưa muộn.
Ngay lúc đó, cô thấy bà Tú Anh mẹ thắng Khắc đội áo mưa lúp xúp chạy
vào. Bà Anh không đi một mình mả đi cùng với một phụ nữ khác.
Mặt Ánh Minh biến sắc khi nhận ra người phụ nữ đó là bà Uyển.
Lúc Minh đang bối rối thì bà Anh đã vồ vập hỏi tới:
Thằng Khắc đâu?
Minh chi tay:
Dạ trong đó.
Hai người phụ nữ vứt áo mưa xuống ghê rồi đầy cửa bước vào nhanh đến
mức cô không kịp chào hỏi bà Uyển. Ánh Minh tự trách mình chám chạp,
lù đú.
Thế nào bà Uyển cũng trách móc bắt lỗi cô.
Từ khi biết bà không đồng ý để Cường yêu mình, cô luôn cớ mặc cảm với
bà Uyển.
Cô chúa chát nhận ra một điều :
Đừng thấy người khác tỏ vẻ quý mến mình mà tưởng thật:
Cuộc sống không đơn gián như mình. Bây giờ về không được nữa rồi. Ánh
Minh đành ngồi chờ:
Hy vọng cô sẽ nắm được chút thông tin về Cường, đù đô là thông tin xấu.
Bà Tú Anh và bà Uyển trở ra. Mặt có vẻ căng thẳng bà hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có cả cháu hả Minh?
Anh Minh trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.