TRAO VỀ EM - Trang 23

– Lúc đi học về, cô đã cho con chơi rồi.
Con muốn chơi nữa.
Ánh Mai cương quyết:
– Không được. Chơi nhiều sẽ hại mắt.
– Con không sợ. Ba nói trước sau gì người ta cũng chết, chơi cho sướng rồi
chết.
Mai suýt bật cười vì những lời của Ta Nô:
Nhưng cô đã kịp nghiêm lại. Cô không biết ba mẹ thằng bé nghĩ gì khi
nghe con mình nói thế, nhưng riêng Ánh Mai, cô chợt hiểu hơn cuộc sống
gấp hiện đại của ba mẹ Ta Nô, Họ sống vì bản thân, cho bản thân nhiều hơn
cho gia đình.
Tuyết bước ra với cái váy khá ngắn, với gương mặt nhiều phấn nhưng đăm
chiêu thấy rõ.
Chị chưa nói câu nào, Ta Nô đã giẫy đành đạch:
– Mẹ đi nữa hả? Hông chịu đâu!
Tuyết dỗ dành:
– Ngoan, lúc về mẹ mua Lego xếp hình cho con.
– Không thèm!
– Mẹ mua đĩa trò chơi mới nhé!
– Không. Mẹ ở nhà hà.
Tuyết nhăn mặt nạt:
– Im đi! Mẹ phải đi. Con có cô Mai là đủ rồi. Thiếu gì đứa con nít phải ở
một mình với chuột. Con mà khóc mẹ bao cô Mai về để con ở với ... chuột
đó.
Ta Nô không im. Nó gào to hơn khi mẹ nó bước ra sân. Ánh Mai cũng
không buồn dỗ. Cô mệt lắm rồi. Suốt ngày nay cô làm không hết việc ở
công ty, lẽ ra giờ này cô được nghỉ ngơi thì cô phải dạy dỗ Ta Nô.
Điều khiến Ánh Mai oải nhất là cô dỗ nhiều hơn dạy. Làm gia sư như cô dễ
tồn thọ lắm. Thấy Mai chả thèm quan tâm tới mình, Ta Nô càng rống to. Bà
Chín từ nhà bếp lạch bạch chạy lên.
Mặt đầy ngạc nhiên, bà hỏi:
– Ủa, sao cháu không dỗ nó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.