TRAO VỀ EM - Trang 36

chạy ào về nhà.
– Hú vía! Trong đời mình lần đầu Ánh Minh hiểu thế nào là thoát nạn.
Ngồi xuống ghế, Minh đưa tay lên ngưc và nghe tim đập thình thịch. Cô
hồi hộp chờ nhưng bà Uyển đà không réo cô nữa. Chắc ... lão trời đánh ấy
đã ôn rồi.
Ánh Minh rót một ly nước và uống một hơi xả xui. Bữa nay cô đúng là xui
tận mạng. Đầu óc Minh toàn những chuyện liên quan tới Cường, cô không
sao học bài nổi.
Ủê oải đứng dậy, Minh tiếp tục công việc dở dang lúc nãy. Cô nấu cơm trưa
và thắc mắc không hiếu Cường uống rượu lúc nào mà mới mười giờ sáng
đã ngã lăn quay vì say lượu Cường đâu giống người mê nhậu nhẹt, trái lại
anh thích chơi thê thao hơn ở Cường toát lên vê năng động, nhanh nhẹn và
mạnh mẽ cũa một vận động viên. Thân thể anh cao, to rắn chắc.
Bỗng dưng Ánh Minh nóng bừng cả mặt.
Cô nhớ hình ảnh Cường trong nhà tắm, nhớ tới lúc cô phải ì ạch lôi anh lên
giường mà tức cô tức cả bà Uyên nữa. Lẽ ra bà không nên kéo cô trong
trường hợp này. Mà tức cũng đâu làm được gì. Tốt hơn hết là quên phứt
chuyện xui xẻo này đi.
Mơ tập, học bài, Ánh Minh cố đọc to tập trung tư tương nhưng chưa được
mấy câu thì chuông gọi cổng reo. Ánh Minh đành kéo lê dép ra mơ cửa.
Khách là một cô gái chạy chiếc Spacy trắng đeo khâu trang kín mít khiến
Ánh Minh không biết là ai.
Lúc Minh còn đang ngập ngừng, cô gái đã cất giọng lo lắng:
– Nè! Cậu Cường thế nào rồi?
Minh nhận ra ngay:
– À, bác sĩ Bạch Diệp. Mời bác sĩ vào.
Bạch Diệp phóng thắng xe vào săn, miệng tiếp tục hỏi vội Cường.
Ánh Minh trả lời:
Anh Cường đang ngủ.
Diệp kêu lên:
– Sao lại ngủ? Lúc náy bác Uyển báo với tốt anh Cường bị ngất mà?
Dựng chống xe, cơi khấu trang, Bạch Diệp hất hàm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.