TRAO VỀ EM - Trang 37

– Dẫn tôi tới phòng anh Cường.
Ánh Minh hết sức khó chịu vì kiểu ra lệnh đó. Cô cộc lốc:
– Anh Cường ở trên lầu. Chị cứ lên đó là gặp.
Dứt lời, Ánh Minh đóng mạnh cánh cửa sắt và te te về nhà mình. Cô không
chút cảm tình với bác sĩ Bạch Diệp. Bữa nay Minh càng thấy ghét Bạch
Diệp hơn. Cô ta luôn tỏ vẻ mình là người quan trọng. Hôm ở bệnh viện đã
thế, bây giờ càng rõ nét.
Ngồi nhìn quyển vơ, Ánh Minh buồn so.
Cô không thích ganh tỵ, nhưng dường như cô đang ganh tỵ với bác sĩ Bạch
Diệp. Chi ấy có nghề nghiệp, có địa vị hẳn hoi chứ đâu lôm cốm như Ánh
Minh.
Chị Diệp xứng với anh Cường, xứng lắm kìa. Nuốt nghẹn xong, Ánh Minh
cố học bài đế khỏi phải nghĩ vấn vơ tôi những điều cô cần quên. Ánh Minh
cố đọc to và nghe giọng mình lạ hoắc.
Cuối cùng cũng tới lúc Bạch Diệp về, cùng bước ra sân với Diệp là bà
Uyển.
Với giọng ngọt ngào xời lời, bà Uyển bao Bạch Diệp phải thường ghé nhà
chơi.
Minh thấy bác sĩ Diệp cười tít mất vì thích.
Thay vì tự mình mơ cống, bà Uyên lại quay người, về phía nhà Minh và gọi
cô rõ to ỉ Ánh Minh miễn cưỡng đi ra, bà Uyên bảo:
Mở cổng cho bác sĩ Diệp hộ bác. Minh lễ phép:
– Vâng.
Bạch Diệp ném vào Minh cái nhìn khinh khỉnh:
Nhà có sẵn người thế này cũng đỡ bác nhỉ! Lỡ gặp chuyện là có người để
sai bảo.
Bà Uyên có ve hãnh diện:
– Đúng vậy. Bác nhờ con bé Minh nhiều lắm đó. Chị Nghi và Cường đi
suốt ngày, may 1à bác có Ánh Minh bên cạnh, nếu không thì buồn chết.
Con bé được việc lắm.
Bạch Diệp đeo khẩu trang vào:
– Cháu về đây:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.