TRẬT TỰ ĐEN - Trang 232

nhỏ ở rừng Waltham, tại Luân Đôn, thậm chí còn có cả một khu vườn, cả
nhà đang nói đến chuyện nuôi một con chó. Rồi… rồi họ chết.

— Anh xin lỗi, Fiona.

— Cô và chú của em đưa em về… họ vừa mới từ bang Punjab đến. -

Cô bé ngừng nói khá lâu. - Sau một tháng vào ban đêm ông chú bắt đầu mò
vào buồng em.

Gray nhắm mắt lại. Lạy Chúa lòng thành…

— Thế là em chạy… Em sống trên đường phố Luân Đôn hai năm,

nhưng em gặp rắc rối với những người xấu. Nên phải chạy. Rồi em rời Anh
quốc và du lịch ba lô xuyên châu Âu. Tạt qua đây. Kết cục dừng ở đây.

— Và thế là bà Grette giữ em lại.

— Và bây giờ bà cũng chết rồi. - Lại một lần nữa vẳng tiêng chuông

của cảm giác mắc lỗi. - Có lẽ em chỉ mang lại điềm gở thôi.

Gray kéo Fiona sát lại phía mình chặt hơn.

— Anh đã trông thấy cách nhìn của bà già. Em đi vào cuộc đời bà già

không phải là điềm gở. Bà già yêu em đó.

— Em…Em biết mà. - Fiona quay mặt đi. Hai vai cô bé rung lên, thổn

thức.

Gray chỉ biết ôm cô bé. Cô bé thậm chí còn quay lại và vùi mặt vào

vai anh. Bây giờ đến lượt Gray phải chống trả nỗi day dứt tội lỗi. Grette đã
hết sức hào phóng, nuôi dưỡng và theo bản năng, tốt bụng và thương cảm.
Giờ thì bà già đã chết. Anh có cái lỗi riêng của mình để cân bằng ở đây. Giá
như anh tiến hành công việc cẩn trọng hơn một chút… bớt khinh xuất vụ
điều tra này đi một chút thì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.