— Alicia sẽ đứng quầy cho em, Ryan nói - Cơn bão sẽ giữ mọi người
ở nhà bên lò sưởi thôi.
Gray quan sát người thanh niên qua chiếc gương hậu. Cậu này bất
chợt có vẻ không thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của Monk và Fiona.
— Cậu muốn nói gì với chúng tôi nào? - Gray hỏi.
Ánh mắt Ryan bắt gặp mắt anh trong gương. Anh ta nuốt ực một cái
và gật đầu
— Cha em nghĩ rằng em chẳng biết chút gì về cụ cố Hugo. Cứ nghĩ
rằng tốt nhất là chôn vùi quá khứ ư? Nhưng người ta vẫn xì xào về nó. Dì
Tola cũng vậy.
Gray đã hiểu. Những bí mật riêng của gia đình luôn có cách bộc lộ ra,
bất kể bạn có cố chôn vùi chúng sâu đến đâu. Tò mò đã hình thành một tính
cách tự nhiên trong Ryan, về tổ tiên, về vai trò của họ suốt cuộc chiến
tranh. Nó được thể hiện rõ trong ánh mắt của người thanh niên.
— Cậu đang tự điều tra quá khứ sao? - Gray hỏi.
Ryan gật đầu.
— Đã ba năm nay rồi. Nhưng những dấu vết ngày càng lùi xa hơn.
Cho tới khi bức tường Berlin sụp đổ. Khi Liên bang Xô Viết tan rã.
— Tôi không hiểu, - Gray nói.
— Anh có nhớ khi Nga tiết lộ hồ sơ của Xô Viết cũ không?
— Tôi cho là có. Nhưng như thế thì sao nào?
— Đấy, trở lại khi Wewelsburg được xây dựng lại…