TRẬT TỰ ĐEN - Trang 481

— Không, anh không ổn đâu. - Cô nhẹ nhàng phản ứng.

Căn phòng trống không khiến cô ghê sợ vì lý do gì đó.

Anh mỉm cười với cô, ánh mắt lấp lánh. Mặc dù vẻ thoái hóa hiện ra

cả bề ngoài, người đàn ông vẫn cảm thấy mình sắc sảo. Cô thoáng nhận ra
vẻ líu lưỡi qua giọng nói của anh, nhưng có thể là do tác dụng của thuốc.
Có phải tâm trí sẽ là thứ cuối cùng ra đi?

Dưới gầm bàn, cô với tay nắm bàn tay anh, một cử chỉ đầy tâm trạng.

Anh nắm lấy tay cô.

Cô không muốn anh đi. Sức mạnh của cảm xúc đã tràn ngập xâm

chiếm lòng cô, làm chính cô ngạc nhiên. Cô chỉ vừa mới biết anh. Cô muốn
biết nhiều hơn. Món ăn gì anh yêu thích, điều gì khiến anh cười vỡ bụng,
anh khiêu vũ thế nào, anh sẽ thì thầm thế nào khi nói lời chúc ngủ ngon. Cô
không muốn tất cả những thứ đó ra đi.

Ngón tay cô siết chặt, cứ như thể chỉ riêng ý chí của cô là có thể giữ

anh lại đây.

Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng lại bật mở. Người đặc vụ quốc vương Anh

rốt cuộc cũng đã đến.

Lisa quay lại, ngạc nhiên trước nhân vật vừa bước vào. Cô hình dung

trước về một phiên bản nhân giống vô tính nào đó của James Bond, một
điệp viên mặc bộ com - lê Amani và trông gọn gàng oai vệ cơ. Nhưng thay
vào đó, một phụ nữ luống tuổi, mặc bộ quần áo kaki đã nhăn nhúm của
người đi săn, bước vào phòng. Bà ta cầm một chiếc mũ vò nhàu nhĩ trên
tay. Khuôn mặt phủ một lóp bụi đỏ, trừ vùng quanh mắt là chỗ chắc hẳn
trước đấy có đeo kính râm. Nó tạo cho bà một diện mạo dễ gây giật mình,
cho dù có dáng điệu mệt mỏi thõng xuống hai vai và một nỗi buồn nào đó
hiện lên trong mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.