châu Âu khác nhau, hay nói cách khác, là việc mô tả những gì quen thuộc.
Động lực cho việc lập kế hoạch cam kết hướng nội để đạt được những mục
tiêu này sẽ xuất hiện ở đâu? Lịch sử châu Âu đã chỉ ra rằng sự thống nhất
chưa bao giờ đạt được chủ yếu bằng những thủ tục hành chính. Nó đòi hỏi
nước đứng ra thống nhất – như Phổ ở Đức, vùng Piedmont ở Ý – mà nếu
không có vai trò lãnh đạo của những nước này (và sự sẵn sàng tạo ra việc
đã rồi) sự thống nhất sẽ vẫn chết yểu. Nước nào hay thiết chế nào sẽ đóng
vai trò này? Hay một thiết chế mới hoặc nhóm nội khối nào đó sẽ phải
được thiết lập để tìm hướng đi?
Và nếu châu Âu đạt được sự thống nhất, bằng bất kỳ con đường nào,
lục địa này sẽ xác định vai trò toàn cầu của mình như thế nào? Nó có ba lựa
chọn, hoặc thúc đẩy quan hệ đối tác Đại Tây Dương; hoặc chấp nhận một
vị trí trung lập hơn bao giờ hết; hoặc hướng tới một hiệp ước ngầm với một
hoặc một nhóm cường quốc ngoài châu Âu. Liệu lục địa này có tính đến
thay đổi liên minh, hay nó tự nhận mình là một thành viên của khối Bắc
Đại Tây Dương mà thường chấp nhận những lập trường tương thích? Châu
Âu gắn bản thân nó với quá khứ nào của mình: Quá khứ gần đây của sự gắn
kết Đại Tây Dương hay lịch sử xa hơn của việc lèo lái để giành lợi thế tối
đa trên cơ sở lợi ích quốc gia? Nói tóm lại, liệu sẽ vẫn tồn tại một cộng
đồng Đại Tây Dương, và nếu vậy, như tôi thiết tha hy vọng, cộng đồng này
sẽ định nghĩa bản thân mình như thế nào?
Đây là một câu hỏi cả hai bờ Đại Tây Dương phải tự hỏi. Cộng đồng
Đại Tây Dương không thể còn ý nghĩa chỉ bằng cách tiếp tục với những gì
đã quen thuộc. Hợp tác để định hình các vấn đề chiến lược toàn cầu, các
thành viên châu Âu của NATO trong nhiều trường hợp đã miêu tả chính
sách của họ như là những chính sách của các nhà quản lý quy tắc một cách
trung lập và các nhà phân phối viện trợ. Nhưng họ thường không biết chắc
phải làm gì khi mô hình này bị bác bỏ hay việc thực hiện nó đi sai hướng.
Một ý nghĩa cụ thể hơn cần phải được gắn cho mối quan hệ “đối tác Đại
Tây Dương” thường được nhắc đến cho một thế hệ mới được định hình bởi
những trải nghiệm khác so với thách thức từ Liên Xô trong Chiến tranh
Lạnh.