TRÂU THIẾN - Trang 109

Chủ nhiệm Tôn quơ tay một vòng, rất vui vẻ nói:

- Đã là mắc bệnh truyền nhiễm sao ông còn để nó nằm ở đây? Người đi

qua đi lại nườm nượp thế này, không sợ lây sang cho người à? Đồng chí
Đổng, ông quá sơ sài rồi đó, bệnh này mà phát tán ra, lây lan cho người thì nó
sẽ đem đến bao nhiêu là tổn thất về người và của, ông biết không? Tổn thất
kinh tế còn có thể bù đắp, nhưng tổn thất về chính trị thì không có cách gì bù
được, ông có hiểu chuyện này không?

Lão Đổng chùi hai tay vào quần, nói:
- Quả là chúng tôi quá sức sơ sài, thành thực tự kiểm thảo, thành thực tự

phê bình…

- Không thể tự kiểm thảo bằng miệng, tự phê bình bằng lời nói không,

quan trọng hơn là phải thể hiện qua hành động. Mau đưa con trâu chết này
vào lò mổ công xã. Ông chịu trách nhiệm giải phẫu nó, lấy mẫu để xét
nghiệm vi khuẩn dịch, còn lại bỏ vào nồi nấu nhừ để làm phân bón!

Chú Mặt Rỗ cuống cuồng lao đến trước con trâu, kêu to:

- Chủ nhiệm Tôn! Con trâu này không phải chết vì bị dịch mà chết vì bị

thiến!

Tôi thấy khuôn mặt dài ngoẵng của lão Đổng tự nhiên trắng bệch. Chú

Mặt Rỗ chỉ tôi và ông Đỗ nói:

- Nếu ông không tin, cứ hỏi hai người này!

Chủ nhiệm Tôn đưa mắt nhìn lão Đổng hỏi:

- Đồng chí Đổng, chuyện này là thế nào?

Lão Đổng lắp bắp:

- Mọi chuyện là thế này, đúng là con trâu có bị thiến thật nhưng nó chết

là do bị mắc bệnh truyền nhiễm…

- Mau đem cách ly! - Chủ nhiệm Tôn vung tay một cách dứt khoát -

Mau đem phẫu thuật, xét nghiệm và tìm cách tiêu diệt vi khuẩn dịch bệnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.