TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 172

nó xuống nước:
- Cháu nhớ cúi thấp đầu xuống khi bơi. Khi nào cháu đến được bờ
biển thì bọn Đức mới khó phát hiện ra cháu.
Thằng bé gật đầu ngụp xuống dòng nước xuôi vào bờ. Ông Maldini quay
lại, dọc xuôi theo đường ống cống ngầm là hai dãy dài những cậu bé mặt
mũi ám đầy khói thuốc súng. Vincenzo và Nunzia đi lom khom trong
đường hầm, giữ cho bọn trẻ đứng thẳng hàng, chăm sóc những đứa bị
thương và vỗ về những đứa đang sợ hãi. Franco đứng ở cuối hàng chỉ
đường cho những người bạn của nó vừa thoát ra khỏi toà lâu đài đang cháy
rừng rực. Ông Maldini đếm thật kỹ bọn trẻ. Chưa tới năm mươi đứa đang
chờ nhảy xuống dòng nước mát lạnh ngoài vịnh. Như vậy có khoảng 25
đứa đã thiệt mạng trong trận chiến đâu vừa qua.
Khi đưa cậu bé cuối cùng xuống dòng nước xong xuôi, ông Maldini quay
lại đường hâm với Vincenzo và Nunzia. Phía xa kia là hai cái bóng của
Franco và Angela. Ông bảo:
- Gọi hai đứa kia lại đây, đã đến lúc chúng phải đi rồi. Sau đó hai đứa
con xuống tiếp nhé. Cha ở lại cột mấy quả lựu đạn và sẽ bơi ra sau khi xong
việc.
Nunzia hỏi:
- Thế còn Connors thì sao?
- Cha buộc mấy quả lựu đạn cho ngay ngắn cũng phải mất vài phút.
Trong lúc đó cậu ta có thể sẽ đến đây.
- Thế nếu anh ấy không đến được thì sao hả cha?
Ông Maldini nhận ra nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của con gái. Ông nhẹ
nhàng cầm lấy tay con:
- Bọn Đức chưa thể phát hiện ra lối thoát của chúng ta. Ta không thể
để chúng biết được. Nếu chúng biết, bọn trẻ sẽ không lên bờ nổi và sẽ chết
hết. Cha không thể để bất cứ ai, kể cả con người mà ta càng lúc càng quan
tâm và tôn trọng ấy, khiến bọn Đức phát hiện ra đường hầm này, ở địa vị
của ta, Connors cũng sẽ làm như vậy thôi.
Vincenzo nói:
- Cha chị nói đúng, Nunzia. Chúng ta sẽ chờ cho tới khi nào cột xong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.