TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 203

dưới của Vincenzo run rẩy.
- Cậu ấy mến phục các cháu nhiều lắm – Anders nói.
Vincenzo nói bằng một giọng thật trầm:
- Chú ấy đã yêu người chị cả trong đội quân của chúng cháu, chị
Nunzia.
Đại uý Anders thở dài đứng lên, đặt tay lên vai thằng bé, anh nói:
- Chú muốn chúc cháu may mắn, con trai ạ. Đừng để thời gian phí
hoà. Chắc cháu hiểu điều đó hơn chú. Chúng ta hãy sống sao cho khỏi hối
tiếc về những ngày qua. Cho nên cháu nhất định phải mạnh mẽ lên.
Vincenzo nắm chặt chiếc phong bì trong tay và nhìn đại uý Anders biến
mất trong đám đông.

*
Vincenzo ngồi gần chiếc cửa sổ lớn, nó có cảm giác chiếc xe lửa đang
nhích dần ra khỏi nhà ga. Nó thở dài, mở chiếc phong bì màu vàng đang
cầm trong tay. Nó nhìn vào bên trong và lấy ra một phù hiệu Thần Sấm đã
từng ở trên tay áo của Connors. Nó nâng chiếc phù hiệu lên, áp vào ngực,
đầu cúi thấp. Vincenzo lặng lẽ khóc.
Con tàu xình xịch trên con đường trong sân ga. Máy tàu đang chạy hết tốc
lực. Vincenzo ngâng đầu lên nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ. Những con
đường ngang dọc như mê cung, những quảng trường đầy công sự tạm thời.
Nó nhìn bóng nó phản chiếu qua tấm kính cửa sổ và đưa tay lên lau mặt.
Ngoài kia những cụm khói trắng bay lên trước đoàn tàu như thể cả đoàn tàu
đang trôi bồng bềnh trong đám mây trắng.
Một ngày yên bình lại về trong lúc cuộc chiến tranh vĩ đại chưa đến hồi kết
thúc

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.