TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 33

Vincenzo nói:
- Nếu có được tấm bản đồ của thành phố thì hay biết mấy.
Angela thêm vào:
- Phải thêm mấy khẩu súng nữa mới đủ.
Vincenzo giảng giải:
- Chúng ta phải đưa những đứa trẻ nhỏ đi trốn. Chúng ta không biết
chuyện gì sẽ xảy đến và xảy đến vào lúc nào. Nhưng chúng ta phải giữ cho
bọn trẻ được an toàn. Bọn chúng phải đến dãy đồi xa kia ẩn náu trong một
thời gian. Bất cứ khi nào cần bọn trẻ đều có thể làm liên lạc cho chúng ta
được. Tuy nhiên ngoài việc đó ra chúng chẳng làm được gì khác cả.
Vincenzo đi một vòng quanh quảng trường, nó nhìn những tảng đá lát trên
quảng trường rồi nói tiếp:
- Không phải trái bom nào bọn Đức thả xuống đây cũng đều phát nổ.
Chỉ riêng quảng trường này thôi cũng đã có cả chục trái chưa nổ đấy.
Franco bảo:
- Nếu như mình tìm được một chiếc xe đẩy, mình sẽ gom đống bom đó
lại.
Angela hoi:
- Tại sao các cậu biết đống bom đó có ích lợi cho chúng ta? Mấy trái
bom đó rơi từ trên máy bay trên trời xuống còn không nổ nữa kia mà. Vậy
thì chúng ta phải làm gì đây? Không lẽ ôm bom lao thẳng vào bọn Đức?
Vincenzo mệt mỏi nhăn nhó nói:
- Tớ không biết. Tớ chỉ biết một điều là đã là bom thì sẽ nhất định phải
nổ.
Angela quay gót, ngồi xuống dưới bóng bức tượng bằng đồng trên quảng
trường. Đó là bức tượng của hoàng đế Ferdinand đệ nhất. Cô bé dựa lưng
vào chân tượng bằng đá cẩm thạch mát rượi. Angela nhìn đám trẻ đang tụm
năm tụm ba trên quảng trường và hỏi:
- Làm thế nào để cứu sống chúng đây?
Vincenzo im lặng một vài phút trước khi trả lời:
- Đường phố chính là những thứ vũ khí lợi hại nhất của chúng ta. Những
con hẻm tối, những ống cống ngầm là điêu lợi thế. Chúng ta sẽ di chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.