TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 56

trở nên lạnh hơn, gió thổi mạnh hơn từ vùng cao nguyên xuống đồng bằng
là lúc mở đầu mùa chơi bóng. Chú thích ngửi mùi không khí đó. Chú thích
chạy trên nền đất cứng ôm trái banh trong tay, các cầu thủ đối phương sẽ
cản đường chú, không cho chú đến được gôn. Bản thân môn bóng đá Mỹ
mà chú thích, chú thích thời tiết khi mà mùa chơi bóng đến.
Dante nói:
- Ở Ý ngày nào cũng có thể chơi đá banh, không cần phải tính đến
tháng nào, không cần để ý đến thời tiết. Nhưng đối với bọn cháu ở đây,
ngày tuyệt vời nhất để chơi đá banh là ngày Chủ nhật. Đặc biệt là sau khi đi
lễ nhà thờ về va trước khi dự buổi liên hoan gia đình vào trưa ngày Chủ
nhật.
Gaspare nói thêm:
- Trên tất cả các quảng trường trong thành phố và trong tất cả các công
viên, người ta kéo đến rất đông để xem bọn trẻ chơi bóng đá.
Claudio thêm vào:
- Cả thành phố thật sôi động, thật vui vẻ. Thường thì cả cha cháu và
mẹ cháu đều đến cổ vũ cho trận đấu và cháu luôn luôn sung sướng được
nhìn thấy nụ cười nở trên môi người thân. Đó là ngày hạnh phúc nhất của
tất cả mọi người.
Pepe buồn rầu kết luận:
- Giờ thì Chủ nhật cũng như những ngày khác thôi.
Dante hỏi Connors:
- Chú lính Mỹ ơi, có bao giờ chú mất một người thân nào chưa? Một
người mà chú yêu mến nhất ấy?
Connors lắc đầu:
- Có. Nhưng không giống như các cháu, chiến tranh không cướp đi
tính mạng những người họ hàng máu mủ ruột thịt của chú. Nhưng khi
người ta xông pha ngoài trận mạc, như chú và các bạn của chú, thì người ta
thấy gần gũi nhau hơn. Chỉ sau vài trận đánh, chú và các đồng đội đã xem
nhau như anh em ruột thịt. Nhưng một ngày, đạn vãi khắp nơi, hay một trái
bom phát nổ, những người bạn thân ấy thiệt mạng và các người lính như
chú phải mất một quãng thời gian thật dài mói tìm lại cho mình được những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.